Sau khi người nhà lên xe và đóng cửa lại, bên trong sẽ giảm hẳn gió lùa, khá tiện lợi cho Lâm Quân Trạch khi đưa đón vợ con. Nhưng vì nhà đông người, Lâm Quân Trạch đành phải gọi hẳn hai chiếc xe ba bánh.
Anh dặn dò người lái xe chờ ở cổng bệnh viện một lát rồi mới quay vào trong.
Phía này, mọi người cũng đã thu xếp xong xuôi. Mẹ Lâm và Lưu Ngọc Lan mỗi người cẩn thận ôm một đứa bé, còn Lâm Quân Trạch thì xách hộp cơm và túi đồ lỉnh kỉnh.
Đoàn người đông đúc bắt đầu lên đường trở về tổ ấm của mình.
Khi đi ra, họ thấy Ngô Anh Tử vẫn đang cãi cọ om sòm trước cửa phòng khám. Dường như người nhà chồng cô ta đã về hết, chẳng còn ai thèm ngó ngàng tới nữa.
Thấy Lâm Quân Trạch thuê xe ba bánh, mẹ Lâm có chút không đồng tình. Bà cảm thấy mấy người già như các bà đi bộ về cũng được, không cần phải phiền phức như vậy, lại còn thuê tới hai chiếc xe lận.
“Mẹ với bà thông gia cứ thong thả đi bộ về, con và Tiểu Ý ngồi xe cho tiện.” Sau cùng mẹ Lâm vẫn không nén được mà nói ra.
“Mẹ ơi, thời tiết này rét buốt quá, mấy đồng bạc lẻ có đáng là bao đâu, mẹ mau lên xe đi ạ.” Lâm Quân Trạch tiến đến dìu mẹ mình lên xe.
Lưu Ngọc Lan cũng lên xe ngồi cùng với Cố Tri Ý. Còn Lâm Quân Trạch thì ngồi xe cùng cha Lâm. Cả đoàn người từ từ trở về nhà.
Xe đưa họ thẳng đến tận cổng. Mẹ Lâm và Lưu Ngọc Lan ôm cháu, dìu Cố Tri Ý vào nhà trước, còn Lâm Quân Trạch phải thanh toán tiền xe xong mới vào theo sau.
Cố Khôn nghe tiếng động thì bước ra, không ngờ mọi người lại về nhà nhanh đến vậy.
“Ta vừa định ra bệnh viện xem sao, nào ngờ mọi người đã về nhanh thế này.” Cố Khôn giúp nhận lấy đồ đạc, Cố Tri Ý khoác chặt chiếc áo dày cộp, bước nhanh vào trong nhà.
May mắn là Cố Khôn luôn chuẩn bị chu đáo cho việc họ trở về, lúc nào cũng đốt lửa sưởi ấm giường đất nên căn phòng bây giờ ấm áp vô cùng.
Sau khi Lâm Quân Trạch vào nhà, anh vội vàng sắp xếp chỗ nghỉ chu đáo cho Cố Tri Ý. Hai đứa nhỏ thì giao lại cho ông bà nội ngoại chăm sóc.
Mấy đứa Đại Bảo chắc hẳn đã đi học rồi. Mẹ Lâm sau khi sắp xếp cho hai cháu xong, thấy không có việc gì làm liền ra ngoài chuẩn bị chút cháo hay đồ ăn nhẹ cho Cố Tri Ý lót dạ.
“Bà thông gia này, tối qua bà cũng vất vả rồi, bà cứ vào nghỉ ngơi trước đi, chuyện cơm nước cứ để tôi làm là được.” Mẹ Lâm vừa ra đã mời Lưu Ngọc Lan vào trong phòng nghỉ ngơi một lát.
“Ối dào, không sao đâu, tôi nào có mệt, mình cùng làm cho chóng.” Lưu Ngọc Lan cũng từ chối.
“Thôi được rồi, bà cứ vào nghỉ đi, có đáng là bao đâu cơ chứ?” Nói rồi mẹ Lâm bước vào bếp trước.
Sáng nay có người gánh hàng rong đi rao bán đồ ở các ngõ ngách, nên mẹ Lâm mua được một ít, còn có cả gà nhà người ta tự nuôi, vừa khéo có thể hầm cho Cố Tri Ý ăn trưa.
Sau khi Lâm Quân Trạch chăm sóc chu đáo cho Cố Tri Ý thì quay sang nhìn hai đứa nhỏ. Thấy không có vấn đề gì, anh mới nói: “Vợ ơi, anh định báo cáo chuyện này với các đồng chí trong đơn vị anh. Chúng ta không thấy thì thôi, nhưng đã thấy thì cũng không thể làm ngơ. Em cứ nằm nghỉ đi, nếu có chuyện gì thì gọi các mẹ.”
“Một mình em không sao đâu, anh cứ đi đi.” Cố Tri Ý cũng gật đầu, cô tán thành suy nghĩ này của Lâm Quân Trạch.
Sau khi Lâm Quân Trạch ra ngoài, Cố Tri Ý lại nằm xuống nghỉ ngơi.
Lâm Quân Trạch ra ngoài thì thấy Cố Khôn đang đun nước còn cha Lâm thì đang mổ gà. Anh đi qua nói với cha Lâm một tiếng rồi ra khỏi nhà.
Mấy người bận rộn một lúc lâu mới xử lý xong con gà này, sau đó mẹ Lâm liền đi hầm canh gà.
---