Ngày hôm sau, tranh thủ lúc tan học buổi trưa, Cố Tri Ý tiện đường ghé bưu điện một chuyến, gửi đi bản thảo vừa viết đêm qua. Trên phong bì, cô chỉ ghi vỏn vẹn một chữ "Cố", không viết thêm bất cứ điều gì khác.
Về đến nhà, cô lại tất bật vào bếp chuẩn bị bữa cơm nóng hổi cho cả nhà. Cơm nước xong xuôi, cô mới đi pha sữa cho hai đứa nhỏ.
Hôm nay, Hồ Tư Tuệ và Ngô Cát Vi mặc những bộ quần áo mới tinh từ xưởng may của Cố Tri Ý đi học, lập tức thu hút sự chú ý của các bạn nữ khác. Ai nấy đều chạy đến hỏi han, tò mò. Hồ Tư Tuệ nhớ lời dặn của Cố Tri Ý, liền bảo là đã mua chúng ở cửa hàng bách hóa tổng hợp.
Bởi vậy, vừa tan học, không ít bạn học đã rủ nhau kéo đến cửa hàng bách hóa tổng hợp. Diệp Huyên hôm nay nhìn thấy bộ đồ Hồ Tư Tuệ mặc đẹp đến thế, càng thêm động lòng. Thấy nhiều người đi như vậy, hôm nay cô cũng đánh bạo đi theo, xem có kiếm được cho mình một bộ không.
Sáng sớm hôm nay, Trương Lực đã cho người đưa toàn bộ số hàng hóa mà cửa hàng bách hóa tổng hợp đã đặt tới. Vị giám đốc cũng bảo các cô bán hàng bày biện chúng ở những vị trí dễ nhìn thấy nhất. Vì thế, chỉ trong buổi sáng nay thôi, quả thực đã có không ít khách tới hỏi mua.
Thấy vậy, vị giám đốc cũng lấy làm vui mừng khôn xiết.
Đây cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp. Giờ đã đến lúc tan học, tan tầm, có không ít người đổ về cửa hàng bách hóa tổng hợp để dạo xem.
Những người trẻ tuổi chưa có việc làm ổn định có thể tạm thời chưa mua nổi, nhưng được ngắm nghía cho thỏa thích cũng coi như là được rồi.
Khi nhóm của Diệp Huyên vừa bước vào quầy hàng, đã thấy không ít người đang chen chúc. Chủ yếu là các cô gái trẻ tuổi, trước kia xem các buổi chiếu bóng thấy diễn viên ăn diện đẹp mắt mà thầm ngưỡng mộ biết bao. Giờ đây, không ngờ ở cửa hàng bách hóa lại có bán những bộ quần áo hợp thời như vậy.
“Ô hay, mấy bộ quần áo này bán ra sao vậy?”
“Đồng chí đây quả là có mắt thật tinh! Đây chính là bộ đồ mà nữ diễn viên chính trong bộ phim ‘Mưa Xuân’ đã mặc đấy ạ. Thật đúng mốt lắm đó nha! Hàng mới về của chúng tôi, hiện tại chiếc quần giá mười lăm đồng, chiếc áo sơ mi mười hai đồng. Nếu mặc bộ này ra ngoài, đảm bảo ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ khen ngợi không ngớt!”
Cô nhân viên bán hàng đã được huấn luyện bài bản, nên lời quảng cáo cứ thế tuôn ra trôi chảy. Tuy những lời này không phải là lời lẽ gì cao siêu, nhưng đã có lời dặn dò của ông giám đốc, mà ông ấy còn đang đứng đó giám sát từng li từng tí. Thế nên, cô bán hàng cũng vô cùng nhiệt tình tiếp đón khách hàng.
Nhóm của Diệp Huyên vừa tới, từ xa đã nhìn thấy trước quầy có một đám người vây quanh, thật không ngờ hôm nay lại có hàng mới. Diệp Huyên không rề rà với ai mà xăm xăm bước tới.
“Đồng chí ơi, cái quần này cho tôi lấy cỡ hai tám, cái áo này cũng lấy cho tôi một chiếc.” Diệp Huyên đẩy mọi người ra rồi trực tiếp đặt mua với cô bán hàng.
“Được ạ, được ạ! Nhưng mà đồng chí ơi, cả bộ này giá không hề rẻ đâu nhé?” Cô bán hàng còn không quên nhắc nhở.
Quả thực, nhìn Diệp Huyên tuổi còn khá trẻ, trông không giống người có thể mua nổi bộ quần áo đắt tiền này.
“ Tôi biết rồi, tiền tôi có đủ đây!” Diệp Huyên nói một cách dứt khoát.
Cô bán hàng cũng không chần chừ gì nữa mà lập tức gói hàng cho Diệp Huyên.
Những người tới sau ban đầu còn có ý định thử bộ quần áo này, nhưng không ngờ tốc độ của Diệp Huyên lại nhanh đến vậy. Lập tức họ cũng không nói hai lời nữa mà đưa số đo của mình cho người bán hàng.
Có mấy cô cậu học trò không có nhiều tiền như vậy cũng chỉ đành đứng nhìn Diệp Huyên và nhóm bạn. Bộ quần áo đó vừa nhìn đã biết là mặc đẹp. Chỉ là mua một bộ hết hơn ba mươi đồng, thật sự không phải thứ mà các gia đình bình thường như họ có thể chi trả được. Cho nên mọi người cũng chỉ đành gác lại mơ ước đó.
---