Hai người trò chuyện một lúc lâu, Cố Tri Ý mới giục Lâm Quân Trạch đi tắm rửa.
“Anh mau đi tắm đi, giờ cũng không còn sớm nữa rồi.”
Lâm Quân Trạch vào nhà tắm. Cố Tri Ý thì đã lên giường nằm chờ trước.
Nửa đêm, Đoàn Đoàn và Viên Viên đều vặn mình đòi đi tiểu. Để giấc ngủ không bị gián đoạn, Cố Tri Ý cũng không thức đợi Lâm Quân Trạch. Đến lúc hai đứa bé òa khóc, Lâm Quân Trạch liền đưa tay sờ tã của chúng.
Thành thạo thay tã lót cho hai con xong xuôi, anh mới bế chúng đến bên cạnh Cố Tri Ý, để cô cho b.ú sữa. Cố Tri Ý theo thói quen, đôi mắt còn ngái ngủ mà cho hai đứa bé b.ú no nê.
Thật ra, Lâm Quân Trạch đã chú ý đến quầng thâm dưới mắt Cố Tri Ý. Có thể thấy những ngày qua, một mình cô quả thực đã rất vất vả. Nhưng lúc này anh còn chưa tốt nghiệp, mà dù có tốt nghiệp thì sau đó lại phải quay về quân ngũ, không biết bao lâu mới về nhà được một chuyến. Nhớ đến chuyện này, Lâm Quân Trạch bất lực thở dài, lòng thầm nghĩ, đúng là chẳng thể nào vẹn toàn cả đôi đường.
Dỗ cho hai đứa nhỏ ngủ say, Lâm Quân Trạch mới nhẹ nhàng hôn lên trán Cố Tri Ý, ôm vợ vào lòng, lòng thầm yên tâm mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, ba anh em Đại Bảo vẫn theo lệ thường chạy sang phòng tìm Đoàn Đoàn và Viên Viên, nhưng không ngờ lại nhìn thấy có thêm một người nữa nằm trên giường. Vừa lúc ấy, Lâm Quân Trạch lại đang quay lưng về phía họ.
Ban đầu, Nhị Bảo ngây ngô còn tưởng có kẻ xấu đột nhập vào nhà. May mắn là Đại Bảo, đứa con lớn nhất, đã nhận ra đây là cha ruột của mình, vội vàng ngăn Nhị Bảo lại, nhờ vậy mới tránh được một phen hiểu lầm.
“Cha!” Tam Bảo nghe nói là cha thì lập tức chạy đến, lao thẳng vào lòng Lâm Quân Trạch.
Vốn dĩ Lâm Quân Trạch vẫn còn đang lim dim mắt, nhưng bất ngờ mở bừng mắt ôm lấy Tam Bảo.
“Nhóc con, sáng sớm tinh mơ đã làm gì thế này?”
“Cha, chúng con sang thăm em gái, còn có em trai.” Tam Bảo, với tư cách là anh lớn, rất yêu thương em gái, nhưng cũng chẳng bỏ quên em trai.
“Ngoan vậy sao? Cha không có ở nhà, các con có làm mẹ phiền lòng không?” Lâm Quân Trạch hỏi.
Khuôn mặt Nhị Bảo lập tức hiện lên vẻ tủi thân: “Cha, cha nói xem có phải cha có hiểu lầm gì với chúng con không? Trong số những đứa trẻ khắp quanh đây thì chúng con là những đứa bé ngoan nhất vùng này đấy nhé!”
“Ha ha!” Cố Tri Ý ở bên kia không nhịn được mà bật cười.
Lâm Quân Trạch đơ người nhìn Cố Tri Ý, ánh mắt như muốn hỏi: Nhị Bảo nhà ta từ khi nào lại trở nên tự mãn đến vậy?
Cố Tri Ý bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng.
Chẳng hay, Nhị Bảo càng lớn thì da mặt lại càng chai lỳ, còn Đại Bảo lại càng thêm nghiêm túc. Thôi thì, đã có người cha như Lâm Quân Trạch rồi, đòi hỏi gì hơn nữa đây.
“Nhị Bảo, mới có mấy ngày không gặp mà da mặt con lại càng ngày càng dày ra thế?” Lâm Quân Trạch thật sự không nhịn được mà trêu ghẹo.
“Hừ, cha, cha trêu ghẹo con!”
Nói xong, Nhị Bảo chẳng thèm để tâm đến Lâm Quân Trạch nữa mà leo lên giường chào hỏi Đoàn Đoàn và Viên Viên.
“Đoàn Đoàn, Viên Viên. Chào buổi sáng! Anh hai đến đây!”
Đoàn Đoàn ngáp một cái, sau đó lại nhìn người anh hai này mà thầm nghĩ bụng. Đoàn Đoàn không khỏi thầm than: Người anh hai này cũng lắm lời ghê. Nói nhiều hơn cả thằng ba nữa là.
Cũng may Nhị Bảo không hề hay biết Đoàn Đoàn đang chê bai mình, nếu không, chắc trái tim thằng bé đã tan nát mất rồi.
Vừa mới thầm nghĩ Tam Bảo không lắm lời như Nhị Bảo, nhưng ai ngờ Tam Bảo lại bắt đầu kể lể tỉ mỉ lại giấc mơ hôm qua cậu bé đã thấy.
Cố Tri Ý chỉ biết im lặng...
Cô dứt khoát rời giường, để lại cho mấy cha con cứ thế mà trò chuyện tâm tình với nhau.
“Em à, em làm gì vậy? Để anh lo bữa sáng cho!”
Cố Tri Ý khựng lại một chút nhưng sau đó lại giả vờ như không có gì: “Em đi nhà vệ sinh, anh đi làm bữa sáng đi thôi!”
Hoàn toàn không chút khách khí nào với Lâm Quân Trạch.
Lâm Quân Trạch nghẹn lời. Sao vừa rồi anh lại có cảm giác vợ mình chuẩn bị đi nấu cơm nhỉ? Chẳng lẽ anh bị ảo ảnh ư?
---