“Phải đó, có hai cô em xinh đáo để giúp mình rao hàng cơ mà, xem ra bữa nào mình phải khao các cậu một bữa no say mới được.”
“Thật hả?” Hồ Tư Tuệ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu hãnh.
“Đi thôi, muộn học bây giờ.” Nói rồi hai cô bạn kề vai sát cánh bước vào lớp.
Thế nhưng, Cố Tri Ý đã xem qua bài học hôm nay, nghĩ bụng các phần ghi chú có thể bổ sung sau, nên cô bèn bắt tay vào phác thảo bản vẽ ngay trên giấy.
Hồ Tư Tuệ đang chăm chú nghe thầy giảng bài, chợt liếc mắt sang thấy Cố Tri Ý đang vẽ vời gì đó, cô tò mò ghé mắt nhìn. Nào ngờ, cô nàng ngớ người ra, chẳng tài nào hiểu nổi những hình vẽ nguệch ngoạc đó là gì.
Tranh thủ lúc thầy giáo đi ra ngoài, Hồ Tư Tuệ khẽ chạm nhẹ vào tay Cố Tri Ý.
“Tiểu Ý, cậu đang hí hoáy gì thế? Phác thảo căn nhà mới của cậu hả?” Hồ Tư Tuệ nhìn những nét bút nắn nót, đoán chắc không phải bài tập chuyên ngành của họ rồi.
“Tiệm buôn của mình. Để rồi sau này mình sẽ kể cậu nghe sau nhé.”
Hồ Tư Tuệ kinh ngạc đến nỗi che miệng lại.
Trời ơi, cô nàng vừa nghe được chuyện gì động trời đây chứ?
Tiệm buôn của Cố Tri Ý ư?
Có một căn tứ hợp viện rồi còn chưa thỏa, nay lại tậu thêm cả tiệm buôn nữa ư?
Chà chà! Có lẽ Hồ Tư Tuệ cô nàng chẳng tài nào hiểu nổi cái thế giới của những người lắm tiền nhiều của này rồi.
Đúng lúc ấy, thầy giáo đã trở lại, Hồ Tư Tuệ đành phải ngồi nghiêm chỉnh nghe giảng bài.
Cô nàng biết thừa, thế nào Cố Tri Ý cũng sẽ tìm mình để mượn tập vở ghi chép sau này cho mà xem.
Vậy là cô ấy lại phải gánh vác một nhiệm vụ to tát rồi đây.
Chờ đến lúc tan học, Hồ Tư Tuệ mới vội vàng hỏi Cố Tri Ý: “Cậu thật sự mua tiệm buôn sao?”
Cố Tri Ý cũng chẳng giấu giếm, khẽ gật đầu xác nhận.
“Mua rồi.”
Ngô Cát Vi ngồi phía sau lưng, chẳng hề hay biết hai cô bạn đang thì thầm to nhỏ chuyện gì.
“Này, hai cậu dám to nhỏ chuyện gì sau lưng tớ thế hả?” Giọng Ngô Cát Vi có chút hờn dỗi vang lên từ phía sau.
Hồ Tư Tuệ lúc này chột dạ, giơ tay lên xoa xoa sống mũi, sau đó ghé sát tai Ngô Cát Vi thì thầm to nhỏ vài câu.
Ngô Cát Vi cũng khá bình tĩnh, chỉ gật đầu, sau đó ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý mới chân ướt chân ráo đến Bắc Kinh được mấy hôm mà giờ đã tậu được tiệm buôn rồi. Nghĩ lại, Ngô Cát Vi không khỏi cảm thấy vô cùng hâm mộ. Dẫu sao, hai đứa nhỏ và ông xã của cô ấy vẫn còn đang ở quê nhà xa xôi cơ mà.
“Thôi được rồi, chẳng phải chuyện gì ghê gớm lắm đâu, chỉ là các cậu vẫn phải giữ kín giúp mình đấy nhé!” Cố Tri Ý nhắc khéo.
“Yên tâm đi, cậu còn không tin cái miệng này của bọn tớ sao?” Hồ Tư Tuệ vỗ n.g.ự.c cam đoan.
“À phải rồi, lâu lắm rồi tớ chưa gặp con gái nuôi. Lát nữa tan học tớ về nhà cậu chơi, xem con gái nuôi của tớ có béo tốt lên chút nào không nhé.”
Nghe Hồ Tư Tuệ nói vậy, Cố Tri Ý bật cười nhẹ.
“Phải đó, lát nữa cậu đừng có chê nó thành bé heo con nha. Đoàn Đoàn đôi lúc cứ y hệt thằng Nhị Bảo ấy, ăn uống ngon lành thì khỏi phải bàn rồi.”
“Vậy thì không được rồi.”
Suốt mấy tiết học buổi chiều, Cố Tri Ý đều tranh thủ phác họa bản thiết kế cho tiệm buôn mặt phố. Bởi vậy, vừa tan học, Hồ Tư Tuệ đã rất tự giác đưa tập vở ghi chép của mình cho Cố Tri Ý. Sau đó, ba người họ cùng nhau về đến căn nhà tứ hợp viện của Cố Tri Ý.
Buổi chiều chỉ có hai tiết nên về đến nhà vẫn còn sớm, Cố Tri Ý chưa cần vội vàng cho lũ nhỏ ăn ngay.
Mới vừa về đến, còn chưa kịp đặt chân vào trong sân, Cố Tri Ý đã nghe thấy tiếng Đoàn Đoàn khóc ré lên.
Tiếng khóc quả thực vang vọng khắp căn nhà!
Là mẹ của đứa bé, Cố Tri Ý vội vàng rửa tay, trút bỏ ba lô xuống rồi nhanh chóng chạy ngay vào trong nhà xem xét tình hình.
“Làm sao vậy?”
Cố Tri Ý vừa bước vào đã thấy Lâm Quân Trạch đang ôm Đoàn Đoàn dỗ dành con bé. Anh vội giải thích: “Không có gì nghiêm trọng đâu, vừa nãy con bé không may va vào một chút, ai ngờ cứ thế nức nở mãi không thôi.”
Lâm Quân Trạch, người cha, cũng tỏ vẻ bất lực ra mặt. Con bé này lúc đáng yêu thì quả thật rất đáng yêu, nhưng một khi đã mè nheo thì cũng khó mà dỗ được.
“Nào nào nào, ngoan đi con, Đoàn Đoàn, mẹ đây mà, đừng khóc nữa nhé.” Cố Tri Ý nhận lấy Đoàn Đoàn, nhẹ giọng dỗ dành.
---