Chờ tắm rửa xong xuôi, mọi người quây quần trong nhà nghỉ ngơi. Lúc này, Lưu Ngọc Lan mới lần lượt từng món đồ mang về từ Bắc Kinh ra cho cả nhà xem.
Đồ vật Cố Tri Ý chuẩn bị cho hai bên nội ngoại gần như tương tự, chỉ là nhà ông bà Lâm bên kia đông người hơn, cho nên Cố Tri Ý chuẩn bị cũng nhiều hơn một chút.
Lưu Ngọc Lan cũng không chút ý kiến nào. Mấy thứ này mang về được quả thật chẳng hề dễ dàng chút nào.
Bên nhà này không đông con như bên kia, vẫn luôn dặn dò Cố Tri Ý rằng không cần mang nhiều đồ đến thế, ai ngờ con bé chẳng chịu nghe lời, cứ làm theo ý mình.
Mấy đứa nhỏ nhìn thấy nhiều thức ăn ngon đến thế, rõ ràng buổi tối vừa mới ăn no bụng, nhưng mà nước dãi cứ ứa ra, nuốt nước bọt ừng ực.
Ngoại trừ kẹo ra còn có một ít những món đồ lạ mắt, chưa từng thấy bao giờ, mấy đứa đều tò mò không chịu nổi, quấn quýt lấy bà Lưu Ngọc Lan mà hỏi cho bằng được.
“Đây chính là vịt nướng Bắc Kinh đó. Nghe cô Tri Ý nói là có thể giữ được đến cả tháng. Bây giờ bà cho chúng con nếm thử một chút, phần còn lại sáng mai sẽ nấu cháo cho mà ăn.” Lưu Ngọc Lan nói xong liền cẩn thận xé túi, chia cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một miếng nhỏ.
Món vịt nướng này là Cố Tri Ý lấy ra từ không gian đặc biệt của mình. Bởi vì đã được xử lý để giữ tươi ngon, nên mới có thể để được lâu đến thế.
Trước khi quay về, Cố Tri Ý cố ý dặn dò cha mẹ hai bên rằng món vịt nướng này không thể để được quá lâu, sau khi về đến nhà, mọi người nên tranh thủ ăn ngay, kẻo để lâu sẽ dễ bị hỏng mất.
Cho nên bây giờ Lưu Ngọc Lan mới phóng khoáng như vậy, nếu không, thì thứ này bà cũng có thể giữ lại đến tận Tết mới đem ra dùng dần.
Cố Tri Ý cũng hiểu rõ tính nết cha mẹ mình, cho nên mới đặc biệt dặn dò mọi người phải ăn nhanh cho hết.
Thấy vậy, Lưu Ngọc Lan cũng chẳng giữ riêng, bèn chia cho mỗi người một ít lót dạ cho đỡ thèm, dặn Vương Quế Chi cất kỹ phần còn lại để sáng mai mang ra dùng dần.
Còn về phía nhà họ Lâm.
Lâm Quốc Đống vừa đưa cha mẹ mình về tới đầu thôn, đã có không ít người trông thấy.
Vả lại, nhiều người biết hôm nay Lâm Quốc Đống đi đón cha mẹ, nên khi trời đã nhá nhem tối, ai nấy vừa tan ca trở về, tiện thể ghé lại chào hỏi đôi câu.
Ai nấy đều trầm trồ khi trông thấy cha mẹ Lâm, dẫu mới lên thành phố có đôi ba tháng mà dáng vẻ đã khác hẳn.
Phải rồi, ở dưới thôn quê này quanh năm phơi mặt ngoài đồng ruộng, làm sao mà da dẻ có thể trắng trẻo, hồng hào cho được kia chứ.
Thế mà mới lên Bắc Kinh mấy tháng thôi, da dẻ hai ông bà đã hồng hào, tươi tắn trông thấy.
“Ôi chao, này lão Lâm ơi, ông xem kìa, hai ông bà mới lên Bắc Kinh có mấy tháng, mà chúng tôi suýt nữa thì chẳng còn nhận ra nữa rồi!”
Đó là lời của một ông bạn già thân thiết bậc nhất với cha Lâm.
Xung quanh cũng có không ít người nhao nhao phụ họa theo.
“Chẳng phải vậy thì sao, bây giờ trông cứ như người thành phố thứ thiệt rồi đấy chứ!”
“Xem ra hai ông bà đi Bắc Kinh chơi vui vẻ lắm. Mấy bữa trước tôi còn nói với thằng Quốc Đống nhà ông, rằng chắc là hai người chơi vui đến nỗi chẳng muốn về nữa rồi, phải không?” Chú Trụ Tử đứng một bên, cợt đùa chọc ghẹo.
“Nếu cứ như mấy ông bảo mà tôi chẳng chịu về, thì khác nào kẻ nhà nông bỏ bê đồng ruộng, bỏ gieo cấy mà đi lang thang phương trời nào.” Cha Lâm cũng chẳng ngại lời trêu chọc, Lâm Quốc Đống bèn dừng xe lại, tán gẫu với mọi người vài câu.
“Thôi chúng tôi không nán lại nói chuyện với bà con nữa. Nếu rảnh rỗi, mời mọi người ghé nhà uống chén trà. Giờ chúng tôi xin phép về trước đây.” Dù sao thì bây giờ trời cũng đã nhá nhem tối.
Ai nấy cũng vừa tan ca, chuẩn bị về nhà ăn bữa cơm tối.
“Vâng được, vâng được.” Ai nấy đều vui vẻ nhìn theo nhà họ Lâm dần khuất bóng.
---