Chỉ cần gọi mấy người thợ lành nghề đến lắp đặt là xong xuôi. Ban đầu ai nấy đều nghĩ đây là một công việc như bao công việc khác, nhưng chờ đến lúc tấm kính được khui kiện hàng, vừa nhìn thấy đã là một tấm kính lớn, mọi người không khỏi xúm xít lại, mắt tròn mắt dẹt tò mò.
“Cái này há chẳng phải là tấm kính lớn ở cửa hàng bách hóa cao cấp đằng kia sao?”
“ Đúng rồi. Nhưng tôi thấy tấm này còn trong và sáng hơn cả cái ở bách hóa bên kia ấy chứ.” Một người khác tấm tắc khen.
“Cô em ơi, mấy đứa định làm gì với tấm kính lớn thế này vậy?” Những người buôn bán xung quanh cũng không khỏi tò mò, xúm lại hỏi han.
Lâm Quân Trạch thì đang hì hụi lắp ráp, còn Cố Tri Ý ung dung đứng trò chuyện với bà con lối xóm.
Cố Tri Ý bình thản giải thích rằng tấm kính này là do một người bạn từ nước ngoài tìm giúp. Mấy người xung quanh nghe xong thì gật gù, rồi thầm thì to nhỏ trong bụng. Hàng ngoại về chắc chắn là vô cùng đắt đỏ, người dân thường làm sao mà sắm nổi thứ này.
Bởi vậy, mọi người càng muốn nán lại chỗ này, đơn giản cũng chỉ là tò mò muốn xem cho biết, hóng chuyện mà thôi.
Vì đây là tấm kính lấy từ trong không gian riêng của cô, nên việc lắp đặt cũng tương đối dễ dàng.
Lâm Quân Trạch khắc một đường rãnh phía dưới, sau đó lại dùng thêm loại keo cao su đặc biệt lấy ra từ không gian để dán chặt vào mặt trong.
Mấy công nhân ở phía dưới thì cùng nhau nâng đỡ, còn Lâm Quân Trạch ở phía trên điều chỉnh từng li từng tí.
Sau độ nửa giờ, tấm kính đã được gắn vào đúng vị trí một cách chắc chắn.
Tuy nhiên, vì sợ trong quá trình lắp ráp, tấm kính sẽ bị hư hại nên người ta đã dán một lớp màng bảo vệ trên bề mặt.
Ai nấy đều xúm xít, hối thúc mau chóng xé lớp màng bảo vệ ra, nhưng Cố Tri Ý thì nhất định không chịu.
Cô muốn để đến đúng ngày khai trương mới bóc lớp màng bảo vệ này.
Bà con lối xóm thấy đã không còn gì để xem nữa nên cũng dần dần tản đi, trở về với công việc của mình.
Bên này, Lâm Quân Trạch và mấy người thợ lại tiếp tục xem xét, chỗ nào cần đục đẽo thì đục ra, chỗ nào cần trét xi măng thì trét vào cho cẩn thận.
Trước đó mấy ngày, Lâm Quân Trạch đã tự mình đi mua dây điện và chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cần thiết khác.
Trên cơ bản, Cố Tri Ý chỉ chú tâm vào việc thiết kế và sắp đặt mọi thứ sao cho đẹp mắt.
Thêm vào đó, cô còn dành tâm huyết cho việc lựa chọn quần áo sẽ bày bán trong cửa hàng, sao cho mẫu mã phải thật mới mẻ, bắt mắt và hợp thời hơn.
Hồ Tư Tuệ nhìn thấy Cố Tri Ý cả ngày cứ bận rộn tối mắt tối mũi, chẳng thấy mặt mũi đâu nên trêu ghẹo cô: “Bà chủ Cố ơi, phú quý rồi chớ có quên mất bọn tớ nha!”
“Lại bắt đầu ghẹo gan tớ rồi đấy à?” Cố Tri Ý tủm tỉm cười đáp.
“Thôi được rồi, không đùa cậu nữa. Cậu đừng có mà làm việc quá sức đấy nhé! Nhìn cậu xem, gần đây đã tiều tụy đi trông thấy rồi kìa.” Hồ Tư Tuệ nghiêm nghị nói.
“Thật vậy sao?” Cố Tri Ý sờ tay lên má mình. “Đâu có đến nỗi nào đâu chứ?”
“Có chứ!” Ngô Cát Vi ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà góp lời.
“Tiểu Ý này, cậu đừng có mà để bản thân quá mệt mỏi như vậy! Thỉnh thoảng vẫn nên nghỉ ngơi, thư giãn một chút!”
“Thôi được rồi, tớ biết rồi. Tớ phải về trước đây. Hai đứa nhóc ở nhà chắc đang ngóng mẹ về lắm rồi.”
Cố Tri Ý nói dứt lời thì vội vàng cáo từ.
Hai người họ nhìn Cố Tri Ý cứ như một con quay, tất bật quay cuồng mãi, chỉ biết thở dài ngao ngán mà lắc đầu.
Về đến nhà, việc đầu tiên Cố Tri Ý làm là cho hai đứa bé b.ú sữa.
Hai chị em đã được hai tháng tuổi, đứa nào đứa nấy đều bụ bẫm, trắng trẻo như nhau.
Lúc nằm trên giường còn cố ngóc đầu lên, ngó nghiêng khắp nơi.
Cố Tri Ý vừa ôm Đoàn Đoàn lên thì nghe cô bé lập tức o e mấy tiếng, vẻ như không vừa ý.
“A, mẹ về muộn rồi đúng không? Đoàn Đoàn của mẹ có gì muốn nói với mẹ à?”
Ai ngờ Cố Tri Ý vừa dứt lời, Đoàn Đoàn đã khẽ gật gật đầu như thể hiểu chuyện, khiến cô bật cười thích thú. Hà Thúy đứng cạnh đó cũng mỉm cười nói: “Cô chủ không biết đấy thôi, hai chị em đã ngóng mẹ về cả ngày nay rồi.”
Nghe Hà Thúy nói vậy, trong lòng Cố Tri Ý chợt dâng lên nỗi hổ thẹn. Đúng là gần đây cô quá bận rộn nên chưa thể dành đủ thời gian cho hai đứa con bé bỏng.
“Vậy sau này mẹ sẽ cố gắng về sớm với hai con nhé!”
Cố Tri Ý dịu dàng cọ mũi mình vào chiếc mũi nhỏ xinh của Đoàn Đoàn, tràn đầy yêu thương.
“A!” Đoàn Đoàn khẽ gật gù như tán thành.
Thật ra cô bé cũng mong Cố Tri Ý thường xuyên cho mình vào không gian riêng. Dù Đoàn Đoàn còn là một đứa bé sơ sinh, nhưng điều đó cũng không ngăn được cái tính tò mò, thích khám phá của cô bé.
---