Bởi vậy, hai người đã bàn bạc kỹ càng. Bên này Cố Tri Ý liền nhờ Mông Mông thăm dò khu vực đó, nhưng lại không ngờ ngọn núi kia có một hang động tự nhiên.
Trong lúc Mông Mông đang thăm dò, nó vô tình phát hiện bên trong ngọn núi ấy lại cất giấu mấy rương đồ vật cũ kỹ.
Khi Mông Mông báo tin này với cô, Cố Tri Ý thực sự không biết nên nói mình là may mắn hay dở khóc dở cười đây nữa.
Vì sao chuyện gì cũng có thể đổ ập xuống đầu cô thế này?
Nhưng thôi như thế cũng tốt, cứ thật thật giả giả như vậy, sẽ không khiến người khác nghi kỵ.
Có điều, Cố Tri Ý vẫn phải suy tính làm sao để Quân Trạch dễ dàng phát hiện ra. Nếu vậy, cũng coi như tăng thêm chút công lao cho anh.
Vừa hay có thể ghi công lao này cho Quân Trạch, coi như đã phát huy hết ý nghĩa của nó rồi.
Nếu hỏi Cố Tri Ý, chắc chắn cô sẽ có vô vàn lý do để giải thích, nhưng nói một cách đơn giản, cô chỉ muốn dùng số tài vật này để giúp cấp trên có cái nhìn thiện cảm hơn về Quân Trạch.
Quả thực, con người đôi khi là vậy, cho dù có năng lực đến mấy, mà không có cơ hội thể hiện, thì cũng dễ bị cấp trên xem nhẹ.
Cố Tri Ý chỉ mong mượn cơ hội này để khiến những vị cấp trên kia có thể ghi nhớ tên Quân Trạch, cô không hề nghĩ đến chuyện chạy chọt cửa sau hay gì đó, mà chỉ hy vọng nếu chẳng may có việc gì xảy ra, cấp trên cũng sẽ suy xét mà chiếu cố đến anh đôi chút.
Cố Tri Ý cứ dựa theo kế hoạch mà làm, sau khi đã đánh dấu hiệu cho Quân Trạch xong xuôi, cô cũng không bận tâm nhiều nữa.
Quân Trạch cũng làm việc theo đúng kế hoạch đã định. Hoàn thành nhiệm vụ xong, anh liền lập tức báo cáo cấp trên về việc mình đã phát hiện ra một bảo tàng cổ vật.
Trước đó, Cố Tri Ý chỉ cho anh thấy một khoảnh vàng nhỏ, nào ngờ bên dưới lại là cả một bảo tàng đồ sộ.
Cấp trên nghe tin Quân Trạch tìm được bảo tàng, lại còn có cả vàng thỏi, liền vội vàng trình báo lên cấp cao hơn nữa.
Ngay ngày hôm sau, một đoàn chuyên gia từ trung ương được phái xuống. Cùng với đội ngũ nhân viên, họ nhanh chóng bao vây khu vực, bắt tay vào khai quật để kiểm tra xem dưới lòng đất còn cất giấu những gì.
Kết thúc nhiệm vụ diễn tập, Quân Trạch trở về nhà. Ai nấy đều có ngày nghỉ, anh cũng chẳng bận tâm nhiều đến những chuyện đang diễn ra trong núi nữa.
Sau khi tường trình rõ ràng với cấp trên về quá trình phát hiện, anh thấy mình đã hết việc nên liền trở về.
Việc duy nhất Quân Trạch có thể làm lúc này chỉ còn là chờ đợi.
Ai nấy đều hết sức bất ngờ khi những cổ vật dưới lòng đất lần lượt được đưa lên mặt đất.
Khi tận mắt chứng kiến những di vật bên trong, sự việc này đã làm chấn động đến tận cấp cao nhất.
Những hiện vật này quả thực đã góp phần giải quyết tình hình tài chính cấp bách của đất nước.
Quả thực, đất nước đang trong giai đoạn khó khăn về tài chính, lại thêm dạo gần đây, công tác nghiên cứu khoa học đang rất cần nguồn vốn đầu tư khổng lồ.
Khoản tiền này xem như một sự tiếp sức vô cùng kịp thời.
“Hay lắm, phải khen thưởng xứng đáng mới được!” Các đồng chí lãnh đạo cấp trên đều hết sức hào hứng trước tin tức này.
Về phần Lâm Quân Trạch, anh vẫn chưa hay biết gì về những chuyện đó. Anh đang tất bật chuẩn bị cho việc khai trương cửa hàng. Lại thêm người nhà họ Lâm cũng vừa đến, anh thu xếp chỗ ăn ở cho mọi người xong thì bận đến tối mắt tối mũi.
Lâm Thúy Vân cũng đến, nhưng là đi cùng Lâm Thanh Bách.
Lâm Thúy Vân vừa sinh con xong, là một bé gái, đứa bé mới hơn bốn tháng tuổi. Chị đã trăn trở mãi, cuối cùng quyết định để đứa bé ở lại nhờ mẹ Lâm chăm sóc giúp.
Lâm Tú Mai cũng muốn đến, nhưng trước mắt chị đã sắp đến ngày sinh nở, sợ đến Bắc Kinh lại không giúp đỡ được gì cho Cố Tri Ý. Vì vậy, Lâm Tú Mai đành thôi khéo.
Bất ngờ thay, Vương Quế Chi lại đề xuất muốn đến Bắc Kinh.
Trước khi quyết định, nội bộ Cố gia đã họp bàn và thảo luận kỹ lưỡng.
Dù sao thì ở Cố gia lúc này chỉ còn lại Cố Khôn và Lưu Ngọc Lan, còn Lâm Tú Mai lại đang mang thai.
Nếu Vương Quế Chi đi, rất nhiều chuyện trong nhà đều sẽ đặt hết lên vai hai người già.
Thế nhưng, Lưu Ngọc Lan lại không hề bận tâm.
---