Hôm nay là ngày đầu tiên Đoàn Đoàn và Viên Viên được ra ngoài dạo phố. Đoàn Đoàn, được người lớn ôm vào lòng, đôi mắt bé tròn xoe nhìn ngó xung quanh đầy hiếu kỳ.
Khỏi phải nói, thằng bé cảm thấy mọi thứ vô cùng mới mẻ. Đây là một trong số ít lần thằng bé được ra khỏi nhà kể từ khi lọt lòng mẹ. Cố Tri Ý thuê một chiếc xe ba bánh, đưa mấy đứa trẻ cùng nhau rời khỏi nhà.
Tuy vậy, Cố Tri Ý cũng đã dặn dò trước rằng khi đến tiệm, cô chắc chắn sẽ rất bận rộn, nên ba đứa trẻ cần phải thật ngoan ngoãn. Hiện tại Đại Bảo và Nhị Bảo đã lớn rồi, cho nên Cố Tri Ý cũng không cần phải quá lo toan.
Tới cửa hàng mặt tiền bên phố mới, Cố Tri Ý trực tiếp đặt tên cửa hàng là “Ý Trời”.
Tên cửa hàng trùng với tên xưởng, mang theo một ý nghĩa đặc biệt, nên Cố Tri Ý không hề có ý định thay đổi nó. Tới nơi, lúc này mới tám giờ sáng, đường xá còn khá vắng người, đa số mọi người đều đang dùng bữa sáng tại các hàng quán bên cạnh.
Cũng có không ít người đã dẫn theo con cái của mình.
Sáng sớm, Trương Lực đã có mặt chờ đợi ở đây. Bên ngoài cửa hàng, pháo đã được treo sẵn, cùng với mấy lẵng hoa tươi rực rỡ. Cố Tri Ý tự tay treo tấm biển hiệu của cửa hàng lên ngay trước cửa.
Bên trên viết là: “Khai trương đại hạ giá, giảm giá lớn tới tám mươi phần trăm! Kính tặng kẹo bánh miễn phí, hoan nghênh quý khách gần xa ghé thăm!”
Kiểu quảng bá này ở thời đó cũng được xem là một hình thức khai trương khá mới lạ, thu hút. Hơn nữa, trước đó khu phố này cũng đã tạo được tiếng vang nhất định, và những gì Cố Tri Ý dày công làm để quảng cáo cũng đã gây được sự chú ý không nhỏ.
Đến giờ lành, Cố Tri Ý liền bảo Trương Lực châm dây đốt pháo. Viên Viên bé bỏng dù đã được che tai kín mít, nhưng tiếng pháo nổ bất chợt vẫn khiến thằng bé giật mình thảng thốt khóc òa.
Đoàn Đoàn thì khá bình tĩnh, cũng coi như đứa trẻ đã có chút từng trải. Nhưng để khỏi lộ ra vẻ quá khác biệt so với em trai, thấy em khóc, Đoàn Đoàn cũng mếu máo vài tiếng ra chiều đồng cảm cho có lệ.
Lúc này, dì Hà Thúy và cô Ngô Cát Vi đang trông nom mấy đứa trẻ, bởi Hồ Tư Tuệ thì vốn chưa từng có kinh nghiệm trông coi trẻ con bao giờ.
Dẫu sao thì cô Ngô Cát Vi cũng đã từng sinh hạ hai đứa con, nên việc chăm sóc trẻ nhỏ chẳng mảy may bận tâm đối với cô. Lúc này, thấy Đoàn Đoàn cũng cất tiếng khóc, cô Ngô Cát Vi cũng vừa bịt tai vừa vỗ về dỗ dành, chẳng cảm thấy có bất cứ điều gì khác lạ. Chờ đến khi tiếng pháo ngừng nổ, tiếng khóc của hai nhóc con cũng dần dần nhỏ lại rồi dịu đi.
Đoàn Đoàn khẽ thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Làm trẻ con quả thật quá đỗi vất vả, lại còn phải giả vờ khóc. Cứ thế mếu máo khóc lóc đến nỗi chính mình cũng bắt đầu sụt sịt theo từng tiếng nấc.
Dưới nhà, Cố Tri Ý đang vội vã tiếp đón những vị khách hàng đầu tiên.
“Nào nào bà con ơi, đi ngang qua đừng ngại ngùng mà ghé vào! Quần áo thu đông đủ cả, lại đúng dịp khai trương còn được giảm giá đặc biệt. Với mỗi hóa đơn từ năm mươi đồng trở lên, quý khách sẽ được tặng ngay một món quà nhỏ!”
Kỳ thực, ai nấy đều chỉ mang tâm lý ghé xem là chính. Dẫu sao, nhìn những bộ quần áo bày trong tủ kính là biết chắc chắn chất lượng trông đâu có xoàng xĩnh, thì hẳn nhiên giá cả chắc cũng phải trên trời rồi.
Tiếng pháo khai trương của Cố Tri Ý vừa dứt, bà con chòm xóm cũng tò mò kéo đến xem cho vui. Những người phụ nữ ban đầu chỉ định ngó nghiêng dăm ba lượt, nhưng khi đã thấy được những bộ quần áo bày bán bên trong thì bước chân cứ như bị níu giữ lại, chẳng nỡ rời đi.
Hỏi giá dăm ba món, ai nấy đều thấy một chiếc áo cũng không đến nỗi quá đắt đỏ. Như áo len sợi dê chất lượng cũng chỉ có hai mươi đồng, còn có cả áo len và áo khoác các loại. Sờ thử chất vải thấy mềm êm, cũng chẳng tệ chút nào. Hơn nữa, Cố Tri Ý lại còn đứng cạnh nhiệt tình giới thiệu, tỉ mỉ chỉ dẫn cho mọi người cách phối đồ sao cho hợp nhãn. Đến nước này, ai đã ưng bụng món nào là cứ thế mà rút tiền mua sắm, chẳng dứt ra được nữa.
Dẫu vậy, số khách hàng thực sự mua sắm vẫn còn là thiểu số. Phần đông đều là những người đặt nặng tính thiết thực, như những chiếc áo len sợi dê ấm áp, giá chừng hai mươi đến ba mươi đồng. Còn riêng những chiếc áo khoác đắt đỏ tới tám mươi đồng thì vẫn khiến không ít người phải ngần ngại, chùn bước.
---