Đồng chí Hồ Binh Vinh nhìn Lâm Quân Trạch, vẻ mặt đầy tò mò.
“Vâng thưa lãnh đạo, vợ cùng các con của tôi đều đang ở Bắc Kinh, cho nên tôi muốn dốc hết sức mình để được ở lại Bắc Kinh cùng với gia đình.” Lâm Quân Trạch không hề giấu giếm, nói thẳng ra mong muốn của mình.
Nói cho cùng thì đồng chí Hồ Binh Vinh cũng đã nắm được ít nhiều tình hình gia đình Lâm Quân Trạch.
Ông cũng biết Lâm Quân Trạch có một người vợ đang theo học tại Đại học Thanh Hoa, năm nay hình như cũng đã lên năm thứ hai rồi thì phải?
“Như vậy cũng tốt. Hiện tại các cậu hẳn cũng đã sắp đến kỳ tốt nghiệp rồi. Về chuyện lần này, ý của cấp trên là muốn công khai tuyên dương. Không biết cậu có suy nghĩ gì về điều đó?”
Lâm Quân Trạch lập tức đứng thẳng dậy, giọng nói kiên định mà trả lời: “Tất cả đều xin nghe theo sự sắp xếp của tổ chức ạ!”
“Tốt lắm, chỉ là, chuyện lần này tuy sẽ không công khai toàn bộ, nhưng phần thưởng trong đó thì vẫn phải trao cho cậu xứng đáng. Cấp trên đã phê chuẩn lá thư thỉnh cầu được ở lại Bắc Kinh của cậu, hơn nữa, còn nói là giữ nguyên chức vụ. Còn chuyện sau này có thể thăng tiến đến vị trí nào, vậy thì phải dựa vào chính bản thân cậu mà cố gắng, nỗ lực rồi.”
Những lời cuối cùng này của đồng chí Hồ Binh Vinh mang một hàm ý sâu xa.
Lâm Quân Trạch tạm thời chưa kịp suy nghĩ kỹ hàm ý sâu xa trong lời nói của ông, nhưng vừa nghe thấy mình có thể được ở lại Bắc Kinh, nét mặt anh lập tức thay đổi rõ rệt, rạng rỡ hẳn lên.
Điều này đúng là "buồn ngủ gặp chiếu manh" còn gì!
“Cảm ơn lãnh đạo, tôi xin hứa sẽ tiếp tục phấn đấu hết mình!”
“Được, người trẻ tuổi còn có thể cố gắng. Hiện tại cậu vẫn còn trẻ như vậy, phía trước còn rất nhiều cơ hội đang chờ đợi cậu.” Đồng chí Hồ Binh Vinh cũng biết Lâm Quân Trạch có mối quan hệ tốt với con trai mình.
Thế nhưng trong công việc thường ngày, hai người họ vẫn luôn giữ sự kiêng kỵ nhất định.
Đồng chí Hồ Binh Vinh vẫn rất xem trọng người thanh niên Lâm Quân Trạch này. Không nói gì thêm, ông nói xong lời này liền tiến đến nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Lâm Quân Trạch.
Hiển nhiên là ông đang đặt kỳ vọng lớn vào anh.
“Vâng! Cảm ơn đoàn trưởng!” Sau khi Lâm Quân Trạch chào theo nghi thức quân đội, anh mới sải bước đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, anh đã bị Hồ Tư Minh chặn lại.
“Cha tớ đã nói gì với cậu thế?” Hồ Tư Minh tò mò là thế, nhưng cũng không quá trông đợi Lâm Quân Trạch sẽ trả lời ngay.
Không ngờ nét mặt của Lâm Quân Trạch khi đi ra ngoài lại rạng rỡ hẳn lên, rõ ràng là mang theo niềm vui sướng.
“Tớ sẽ được ở lại Bắc Kinh.” Lâm Quân Trạch báo cho Hồ Tư Minh tin tức này đầu tiên.
Hiển nhiên Hồ Tư Minh cũng bị tin tức này làm cho kinh ngạc, nhưng hơn hết vẫn là cảm thấy mừng thay cho Lâm Quân Trạch.
Như vậy là cả gia đình cậu đều có thể được an cư lạc nghiệp ở Bắc Kinh rồi.
“Khá tốt, điều này rất hợp ý cậu đúng không? Như vậy thì chị dâu cũng không cần phải vất vả một mình nữa rồi.” Hồ Tư Minh nói.
“ Đúng vậy, tớ được ở lại Bắc Kinh thế này, đôi khi cũng có thể trở về san sẻ bớt gánh nặng giúp Tiểu Ý.” Lâm Quân Trạch phụ họa lời bạn.
Sự vất vả của Cố Tri Ý, dù là người ngoài hay chính Lâm Quân Trạch, đều thấy rõ mồn một. Bởi vậy, giờ đây anh được ở lại Bắc Kinh, cũng coi như đỡ đần được cho Cố Tri Ý phần nào.
“Thôi được rồi, tớ xin phép về trước đây, lát nữa còn phải vào bếp lo bữa tối nữa.” Lâm Quân Trạch hiện tại đương nhiên đã trở thành trụ cột bếp núc chính trong gia đình. Hồ Tư Minh thấy Lâm Quân Trạch ra cái dáng vẻ này liền bất giác lắc đầu tủm tỉm cười.
Ai mà ngờ được, Lâm Quân Trạch, vốn bề ngoài ít nói ít cười, thành tích học hành luôn đứng đầu, khi về nhà lại có thể đảm đương công việc nội trợ như vậy cơ chứ?
“Được được được, cậu cứ về đi.”
Dứt lời, hai người liền ai về việc nấy.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Lâm Quân Trạch tiện đường rẽ sang con phố mới phía bên kia để xem xét tình hình buôn bán.
Dù sao đây cũng là cơ nghiệp đầu tay của vợ mình, Lâm Quân Trạch vẫn muốn ghé qua một chút để hỗ trợ, cho lòng mình yên tâm phần nào.
---