Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 797

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Thật sao? Lúc ấy em cũng chỉ là tiện tay ghi lại vậy thôi, hy vọng có thể giúp được cho các gia đình phòng tránh bi kịch này.”

“Ừm, như thế này thì tốt quá rồi.”

“ Đúng rồi. Anh nói anh có tin vui muốn nói với em?”

Cố Tri Ý đã sớm nhìn ra vẻ sốt ruột của Lâm Quân Trạch. Từ lúc anh bước vào cửa đến giờ, khóe môi anh cứ trực cong lên cười tủm tỉm, thế này chắc chắn là có tin mừng gì đó, chắc hẳn lúc này anh đã không thể kìm giữ thêm được nữa rồi.

“Khụ, vợ à, anh muốn nói với em...”

“Má ơi...” Từ bên ngoài đã vang lên giọng nói của Tam Bảo.

Thế là khiến Lâm Quân Trạch phải nuốt vội lời định nói vào trong họng.

Cố Tri Ý nhìn gương mặt bí xị, nôn nóng của Lâm Quân Trạch mà không khỏi bật cười, cô phớt lờ Tam Bảo, vẫn nhìn thẳng vào chồng mà hỏi: “Anh nói đi, tin tức gì tốt?”

“Vợ à, anh được điều động ở lại công tác tại Bắc Kinh rồi.”

“Ôi, ở lại thì ở lại...” Vốn dĩ Cố Tri Ý đang bị thằng bé Tam Bảo quấy rầy, cứ nghĩ chồng mình chẳng có tin tức gì đáng mừng cả, ai ngờ...

“Anh nói anh được ở lại đơn vị công tác tại Bắc Kinh thật sao?”

Cố Tri Ý vẫn chưa hết ngỡ ngàng, bèn hỏi lại cho chắc.

“Ừm, vợ à, vậy là anh có thể ở lại Bắc Kinh làm việc rồi!” Lâm Quân Trạch dứt lời, anh liền bước tới, ôm bổng Cố Tri Ý lên rồi xoay mấy vòng liền như thuở nào.

Mãi mới có dịp được thổ lộ, khiến Lâm Quân Trạch vui sướng khôn tả, vừa đặt chân về đến nhà đã muốn kể ngay cho vợ nghe tin mừng chất chứa trong lòng.

Ba anh em Đại Bảo vừa đẩy cửa bước vào, đã thấy cha đang ôm mẹ xoay vòng tròn, gương mặt mẹ rạng rỡ hẳn.

Đại Bảo vội vàng kéo hai đứa em, tính xông vào cùng chung vui, nhưng vừa nhìn thấy cảnh cha mẹ đang tình tứ, cậu bé liền định lẳng lặng rút lui.

Nhưng lại không ngăn nổi Nhị Bảo.

Cậu bé trực tiếp nói một câu: “Má ơi, má lớn bằng ngần nào rồi mà còn để ba ôm xoay vòng như thế? Xấu hổ c.h.ế.t đi được!” Nói xong thì chu môi làm mặt nhăn nhó với Cố Tri Ý.

Cố Tri Ý vốn đã vui vẻ vì được Lâm Quân Trạch ôm xoay vài vòng và cái tin vui anh vừa báo, giờ đây nghe giọng Nhị Bảo như bị dội gáo nước lạnh vào mặt. Cô quay lại thì thấy ba anh em đã đứng sừng sững ngay trong phòng từ lúc nào.

Gương mặt Đại Bảo đỏ bừng vì xấu hổ, hiển nhiên là do tên phá đám Nhị Bảo này khiến mình phải liên lụy theo.

Tam Bảo thì ngơ ngác, không biết gì cả. Đôi mắt to tròn của cậu bé đầy vẻ tò mò, nghĩ bụng chắc hẳn mẹ làm người lớn mệt quá, nên mới muốn làm trẻ con một lát, để cha ôm lên xoay vòng.

Vẻ mặt Tam Bảo cứ như thể đã biết tỏng mọi chuyện mà cố tình không hé răng nửa lời, ra vẻ bí ẩn lắm.

Cố Tri Ý lúng túng vỗ vào vai Lâm Quân Trạch, ra hiệu anh buông mình xuống. Sau đó mới lấy lại bình tĩnh để nhìn ba đứa con.

“Mẹ chưa nói với các con sao? Trước khi vào phải gõ cửa, sau khi gõ cửa phải được cho phép mới có thể đi vào.” Cố Tri Ý muốn làm dịu đi sự xấu hổ nên chỉ đành ra oai trước để lấn át đi vẻ ngượng ngùng của mình.

Chỉ cần mình không xấu hổ, không lúng túng là được.

“Mẹ ơi, con... chúng con... là anh Hai muốn vào ạ.” Tam Bảo nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc, cứng rắn của Cố Tri Ý thì tức tốc mách lẻo về Nhị Bảo.

Cố Tri Ý lại dời tầm mắt nhìn về phía Nhị Bảo, Nhị Bảo chột dạ, định lủi ra sau lưng Đại Bảo để trốn tránh.

Nhưng vừa nghe Tam Bảo mách, Đại Bảo đã nhanh chân lỉnh ra ngoài. Hai thằng oắt này đừng hòng kéo mình vào vòng rắc rối!

Anh cả Đại Bảo này cũng không muốn bao che cho hai đứa em trai nghịch ngợm nữa rồi, ai bảo vừa rồi chúng không nghe lời dặn dò của mình, lại cứ đi nói toạc ra như vậy.

Bây giờ bị mẹ tính sổ, Đại Bảo nhìn hai đứa em với ánh mắt ‘ ta đã bảo rồi mà không chịu nghe ’ đầy vẻ thông cảm.

“Hửm? Bây giờ con còn định lôi anh mình vào cuộc sao?” Cố Tri Ý nhìn Tam Bảo.

Tam Bảo này cũng là một đứa trẻ ngây thơ, gặp phải mấy chuyện này thì đều giống như Nhị Bảo vậy, trước hết là sợ hãi, sau đó là tố giác đối phương.

“Má ơi, con xin lỗi, lần sau chúng con nhất định sẽ gõ cửa đàng hoàng, nhất định sẽ không quấy rầy chuyện riêng tư của ba má nữa đâu ạ.” Nhị Bảo thề thốt, cam đoan chắc nịch.

Cố Tri Ý nghe mà suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười, chỉ muốn bắt thằng bé quỳ xuống phạt cho chừa.

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 797