Đại Bảo ngày một chững chạc, ra dáng người lớn hơn, còn Nhị Bảo thì vẫn giữ nguyên tính nết trẻ con. Riêng Tam Bảo, ở nhà thỉnh thoảng rất hiếu động, nhưng ra ngoài lại khá yên tĩnh, không hay quậy phá.
Hai đứa nhỏ nhất tạm thời chưa biết nói, nhưng đoán chừng sau này Đoàn Đoàn cũng không phải loại dễ bị bắt nạt đâu. Tính cách cô bé có vẻ hơi bướng bỉnh và cứng cỏi.
Cố Tri Ý cũng không mong vì là con gái duy nhất trong nhà mà Đoàn Đoàn nhận được quá nhiều sự thiên vị, nuông chiều, điều đó sẽ rất có hại cho cô bé khi trưởng thành.
Đương nhiên, cô suy nghĩ nhiều như vậy cũng bởi vì đây là lần đầu cô làm cha mẹ, cô muốn đồng hành cùng con trong suốt chặng đường khôn lớn trưởng thành.
Phía Lâm Quân Trạch, anh đã chuẩn bị tốt nghiệp, nhưng thời điểm nộp báo cáo cụ thể còn phải chờ sang năm sau. Bởi vậy, Lâm Quân Trạch cũng trùng hợp có được mấy ngày nghỉ.
“Làm sao vậy? Đang tính toán xem phải thu xếp công việc thế nào à?” Hồ Tư Minh nhìn hai người bạn học đã gắn bó hai năm qua, không khỏi muốn trêu chọc.
“Thì còn sắp xếp thế nào nữa? Chẳng phải về nhà chăm sóc bọn trẻ thì làm gì.” Lâm Quân Trạch bất đắc dĩ đáp.
Thế mà trong lời nói lại ẩn chứa vẻ tự mãn không che giấu chút nào.
“Ha ha, cậu nói xem, vừa mới xuất ngũ, trở về đã có con bế ngay rồi hả?”
“ Đúng vậy. Vừa có thể xông pha bảo vệ Tổ quốc, lại vừa có thể quay về bảo vệ con cái mình. Người cha tốt như tôi, kiếm đâu ra bây giờ?” Lâm Quân Trạch hiếm khi lại tự phụ như thế, khiến Hồ Tư Minh nổi cả da gà.
“Được rồi, được rồi, tôi biết nhà cậu đủ nếp đủ tẻ, bây giờ cậu chính là kẻ có phúc.” Hồ Tư Minh bĩu môi nói, rồi giục Lâm Quân Trạch mau về nhà chăm sóc con cái.
“Được thôi, tôi đi đây, ở nhà còn bao nhiêu tã lót đang chờ tôi về giặt kia kìa.” Vừa nói, anh vừa vác túi đồ lên lưng, phất tay chào Hồ Tư Minh.
“Cái cậu này...” Hồ Tư Minh nhìn theo bóng lưng Lâm Quân Trạch khuất dần, vừa phì cười vừa lẩm bẩm mắng yêu một tiếng.
Rồi sau đó, cậu ta cũng phải trở về nhà mình.
Năm nay, e rằng lại phải đối mặt với chuyện đi xem mặt rồi.
Về phần Lâm Quân Trạch, anh trở về nhà, quả nhiên đúng là để giặt tã lót, mọi việc đều do một tay anh quán xuyến.
Chủ yếu là vì anh không muốn để Cố Tri Ý phải động tay vào việc nhà.
Đương nhiên, đó chỉ là chuyện bên ngoài. Còn buổi tối, Cố Tri Ý dùng tã giấy lấy ra từ trong không gian riêng, như vậy thì cô cũng nhàn hạ hơn được phần nào.
Thỉnh thoảng, Lâm Quân Trạch cũng chẳng phải giặt tã, vì Cố Tri Ý sẽ mang chúng vào không gian rồi dùng máy giặt trong đó, nhờ vậy cô có thể nhàn nhã hơn nhiều.
Cố Tri Ý cảm thấy không gian của mình, ngoài chức năng trữ đồ ra, còn có thể giúp cô giảm bớt rất nhiều việc nhà.
Người khác khi xuyên không đều phải tự mình vất vả giặt giũ quần áo, còn cô lại may mắn hơn, đến rửa bát cũng có thể mang vào không gian để làm sạch.
Thế này đúng là cô chẳng còn việc gì phải động tay vào nữa rồi.
Mỗi lần nhìn thấy Lâm Quân Trạch, Hà Thúy lại thầm ngưỡng mộ Cố Tri Ý vô cùng.
Anh ấy có thể xông pha bảo vệ đất nước, mà khi về nhà cũng sẵn lòng bỏ đi dáng vẻ quân nhân, tự tay giặt tã lót cho lũ trẻ.
Điều này khiến chị không khỏi ngậm ngùi nhớ về người chồng đã khuất của mình.
Anh cũng là một người đàn ông tốt bụng, nếu anh còn sống thì có lẽ cũng sẽ giống như Lâm Quân Trạch, hết lòng yêu thương vợ con.
Lúc này, tuyết đầu mùa đông đã bắt đầu lất phất rơi tự bao giờ không hay.
Học kỳ này, Cố Tri Ý và đám bạn cũng đã bắt đầu được nghỉ.
“Tiểu Ý này. Năm nay cậu có về nhà không?” Hồ Tư Tuệ liền hỏi han.
Dù sao thì năm ngoái Cố Tri Ý đã không về nhà, mà năm nay lại vừa sinh nở xong, chắc là cũng nên về thăm hỏi cha mẹ đôi bên rồi.
“Có chứ. Còn cậu thì sao? Năm nay cậu có tính toán gì không?” Cố Tri Ý hỏi lại.
“Thì còn tính toán gì được nữa?” Hồ Tư Tuệ thở dài, đoạn bất đắc dĩ đáp: “Năm nay, chắc chắn mẹ tớ sẽ lại nhắm vào anh trai tớ trước, rồi sau đó là đến lượt tớ đây.”
Hồ Tư Tuệ nhớ lại chuyện năm ngoái mà đến giờ cô vẫn còn rùng mình.
---