Chuyện giục giã hôn nhân của người lớn trong nhà quả thật đáng sợ vô cùng.
“Vậy thì cậu mau chóng tìm một đối tượng đi chứ! Hoa Thanh có biết bao thanh niên giỏi giang như vậy, cậu chẳng vừa mắt ai ư?”
“Ôi chao. Cậu nói gì thế hả?” Cố Tri Ý không ngờ Hồ Tư Tuệ lại thẹn thùng đến thế.
“Được rồi, không trêu cậu nữa. Chuyện duyên phận thế này vẫn phải tùy vào trời định, cậu nói với mẹ cậu thử xem, đâu thể vội vàng được.”
“Cậu còn tưởng tớ chưa từng nói sao? Mẹ tớ bảo tớ không thật lòng, nên đến giờ vẫn chưa chịu yên bề gia thất."
Nói đến đây, Hồ Tư Tuệ đã thấy mẹ mình chẳng thèm nghe lọt tai những lời lẽ phải trái của mình nữa.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Ngô Cát Vi vừa dọn dẹp xong đi ra, đã thấy hai người họ đang thì thầm gì đó.
“Tuệ Tuệ kể, năm nay mẹ cậu ấy vừa lo liệu xong chuyện vợ con cho anh trai, giờ lại 'nhăm nhe' tới cậu ấy rồi. Tớ có khuyên cậu ấy nên tự tìm lấy ý trung nhân cho mình." Cố Tri Ý thuận miệng kể lại nội dung câu chuyện vừa rồi.
“Tuệ Tuệ, thừa dịp hiện tại mẹ cậu còn đang tạm thời mặc kệ cậu, cậu phải cố gắng lên, tự mình đi tìm một người mình thương yêu trước đi.” Ngô Cát Vi rất lạc quan, cô ấy nhiệt tình khuyên nhủ Hồ Tư Tuệ.
Chỉ tiếc, cô nàng được khuyên răn kia lại chẳng mấy mặn mà với duyên phận của chính mình.
“ Đúng rồi, Vi Vi, cậu sẽ trở về quê ăn Tết chứ?” Cố Tri Ý nhìn Ngô Cát Vi hỏi khẽ.
“Chắc chắn là về rồi. Chỉ là năm nay tớ về nhà cha mẹ đẻ của mình thôi.” Ngô Cát Vi đáp.
Hiện giờ, cha mẹ cô ấy đang ở tận tỉnh Thanh xa xôi, cách đây cũng một chặng đường dài.
Đã lâu lắm rồi Ngô Cát Vi chưa về thăm cha mẹ mình. Lần này, cô ấy sẽ dẫn theo hai đứa nhỏ quay về thăm nom họ.
“Được thôi, vậy là chúng ta đều về hết rồi, chỉ còn lại một mình Tuệ Tuệ ở lại Bắc Kinh thôi.”
“ Đúng thế. Vậy nên mọi người nhớ quay lại sớm một chút nhé, không thì tớ ở lại Bắc Kinh thế này chắc buồn thiu mất.” Hồ Tư Tuệ thở dài than vãn.
Thật ra, không phải Hồ Tư Tuệ không có bạn bè ở cái đất Bắc Kinh này, chỉ là thời gian trôi đi, mỗi người mỗi ngả, không còn hợp cạ hay trò chuyện tâm tình thân thiết được như thuở nào.
Cho nên hiện tại, từ khi bắt đầu sống chung với mấy người Cố Tri Ý, ngược lại cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hồ Tư Tuệ vốn là người chẳng ham bon chen, tính toán, cô chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị, vui vẻ như thế này thôi.
Mấy người họ trò chuyện vài câu xong thì ai nấy cũng thu xếp ra về.
Cố Tri Ý bên này cũng bắt đầu chuẩn bị một số đồ đạc để mang về nhà.
Năm trước cô còn lo lắng thu xếp một số việc trong xưởng, nhưng năm nay Trương Lực cũng muốn trở về quê ăn Tết, vậy nên Cố Tri Ý phải tìm một người đáng tin cậy ở Bắc Kinh này đến trông coi công xưởng.
Cố Tri Ý vừa bày tỏ mối bận tâm này với Lâm Quân Trạch thì anh đã nghĩ ngay đến Hồ Tư Minh.
Dạo này Hồ Tư Minh ở Bắc Kinh cũng không có việc gì mấy, có thể giúp đỡ một số chuyện.
Hơn nữa, suốt ngày chỉ ru rú ở nhà, chắc hẳn Hồ Tư Minh cũng thấy tay chân ngứa ngáy lắm rồi.
Vì vậy, khi Lâm Quân Trạch tìm đến Hồ Tư Minh, muốn nhờ anh trông coi giúp một số việc ở xưởng may, Hồ Tư Minh vừa nghe xong đã lập tức vỗ n.g.ự.c khẳng định chắc nịch.
“Không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm giao cho tớ. Chị dâu bên kia còn có lời gì dặn dò không?” Hồ Tư Minh hớn hở, vẻ mặt nóng lòng muốn xắn tay áo vào việc ngay.
Lâm Quân Trạch chỉ biết khẽ cười thầm.
Đúng là Cố Tri Ý còn có chuyện muốn dặn dò thật.
“Vậy thì tối nay đến nhà tôi ăn cơm đi! Vợ tôi sẽ tự mình xuống bếp, nói là muốn cảm ơn vì đã làm phiền đến cậu.” Lâm Quân Trạch trực tiếp kéo lấy Hồ Tư Minh đi thẳng về nhà mình.
“Được thôi, tôi đã từng nếm tài nấu nướng của chị dâu rồi, xem chừng hôm nay lại được một bữa no nê, thịnh soạn rồi!” Hồ Tư Minh cười vui vẻ đáp lời.
Hai người họ về đến nhà thì Cố Tri Ý bên này đã cặm cụi chuẩn bị bữa tối.
“Tư Minh, cậu đến rồi à? Cậu ngồi trước đi, cơm tối sắp xong rồi.” Cố Tri Ý vừa thắt chiếc tạp dề vừa bước ra, cười tươi nói.
Ban đầu, Cố Tri Ý định gọi Hồ Tư Minh là anh Hồ. Nhưng anh ta đã một mực gọi cô là chị dâu, nếu cô cứ gọi anh ta là anh Hồ thì e là không hợp lẽ chút nào.
“Ôi, chị dâu, chị cứ từ từ làm, đừng vội!” Hồ Tư Minh xua tay, sau đó thì cùng Lâm Quân Trạch vào nhà ngó xem Đoàn Đoàn và Viên Viên thế nào.