Thằng Nhị Bảo cũng trợn tròn mắt, nói: “Tam Bảo à, cái này là do ba mình siêu phàm, chứ nếu là em đi, chắc chắn em sẽ bị dọa cho khóc ré lên cho mà xem.”
“Anh mới là đứa khóc ý!” Cái tính sĩ diện còn bé xíu của thằng Tam Bảo không cho phép nhóc bị xem thường chút nào.
“Em mới là đứa khóc ý, em y hệt thằng em trai và cả con em gái nữa, đúng là cái lũ mít ướt!”
Vốn dĩ thằng Nhị Bảo chỉ buột miệng nói vậy, nào ngờ Cố Tri Ý lại vừa hay đứng ngay sau lưng nó. Bé Đoàn Đoàn nghe thấy thế thì lập tức xị mặt, không vui chút nào.
Sao lại nói mình là đồ mít ướt cơ chứ?
Bé con liền đạp chân mấy cái bồm bộp, vừa vặn đụng phải bả vai thằng Nhị Bảo, xem như trút được chút giận trong lòng.
Cố Tri Ý lại nhẹ nhàng chạm vào đầu thằng Nhị Bảo một cái, rồi vừa cười vừa mắng yêu: “Đoàn Đoàn, Viên Viên đều nghe thấy anh Hai con đang nói xấu các em đó nha.”
Thằng Nhị Bảo lúc này cũng hơi chột dạ.
Ai mà ngờ được cơ chứ... Nó mới chỉ vừa buột miệng nói vậy, lại còn đen đủi đến mức bị bắt tại trận luôn!
“Hắc hắc, mẹ ơi, chẳng phải con chỉ nói đùa chút thôi sao?” Nhị Bảo rụt rè đáp.
Cố Tri Ý còn chưa kịp nói gì, bé Đoàn Đoàn đã bắt đầu dùng ngôn ngữ đặc biệt của riêng mình để “mắng” thằng Nhị Bảo.
“A a a!”
(Anh Hai mới là đồ mít ướt, cả nhà anh Hai đều là đồ mít ướt!)
Thế rồi, bé Đoàn Đoàn nghĩ đi nghĩ lại, cả nhà thằng Nhị Bảo chẳng phải còn có cả mình nữa sao? Lại bắt đầu kêu “a a a” ầm ĩ.
“Em gái ơi, anh không nói em đâu, anh Hai nói là Viên Viên đó, Viên Viên chính là đồ mít ướt!” Bản năng sinh tồn trỗi dậy, thằng Nhị Bảo vội vàng chối bay chối biến.
Chú nhóc Viên Viên đang được mẹ Lâm ôm ấp, nghe thấy tên mình, cứ ngỡ mọi người gọi mình, lại còn bật cười khanh khách không ngớt. Thằng bé vô tư lự, chẳng chút âu lo, đến nỗi mẹ Lâm cũng phải bật cười theo.
“Anh trai đang nói con đó mà con còn cười nữa chứ.”
Chỉ tiếc, chú nhóc Viên Viên lại chẳng hiểu gì.
Nhưng cũng vừa lúc bên kia bắt đầu xẻ thịt heo, cho nên mọi người đều dồn mắt nhìn chăm chú.
Cố Tri Ý còn lo bé Đoàn Đoàn sẽ hoảng sợ, định che mắt con bé lại, nào ngờ Đoàn Đoàn lại không chịu.
Bé con duỗi tay ra gạt tay Cố Tri Ý xuống, mải mê ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt. Quả thật là còn tỏ vẻ thích thú vô cùng.
Còn chú nhóc Viên Viên thì cứ lấm lét nhìn ngó khắp nơi xung quanh. Thấy vậy, mẹ Lâm liền dứt khoát bế cậu nhóc sang một bên khác, ngồi phơi nắng trên tảng đá lớn.
Tiện thể bà cũng bắt chuyện, tán gẫu với mấy người phụ nữ khác.
Chú nhóc Viên Viên cũng chẳng hề sợ người lạ, gặp ai cũng tươi cười hớn hở, mọi người trêu chọc, thằng bé cũng tỏ ra rất thích thú.
Chẳng hề thẹn thùng chút nào, nhưng nếu ai đó muốn sờ vào mặt chú nhóc, thì lập tức thằng bé sẽ né đi.
Mọi người cũng chỉ coi là Viên Viên đang thẹn thùng, thật ra cũng không nghĩ nhiều.
Bên này, bé Đoàn Đoàn nhìn thấy cũng đã thỏa mãn rồi. Quả thật mùi m.á.u tươi lúc mổ heo không dễ chịu cho lắm, nên Cố Tri Ý cũng ôm bé Đoàn Đoàn đến ngồi cạnh mẹ Lâm bên kia cho khuây khỏa.
Vừa ngồi xuống, mọi người đã bắt đầu hỏi han ân cần, tò mò về một ít chuyện ở Bắc Kinh.
Cố Tri Ý cũng chỉ còn biết cười mỉm đáp lời một cách khéo léo.
Mấy cô bác trong xóm thấy bé Đoàn Đoàn xinh xắn, ai nấy cũng muốn lại gần ôm ấp, véo má con bé. Đoàn Đoàn liền nhanh nhẹn xoay người, rúc ngay vào lòng mẹ Cố Tri Ý.
Đoàn Đoàn liếc thấy móng tay của mấy cô bác ấy đen nhẻm, bám đầy đất cát, làm sao mà nó chịu để người ta vuốt ve, nựng nịu làm nũng cơ chứ?
Chuyện đó, bé con này đúng là không làm nổi chút nào đâu!
Cho nên cách tốt nhất chính là trốn!
Nếu không chọc ghẹo nổi thì tránh xa ra có phải hơn không!
Đúng lúc ấy, Ba Lâm từ trong nhà bước ra, thấy con trai Lâm Quân Trạch đang bận rộn ở đằng kia, bèn tiến lại hỏi liệu anh có định san sẻ thịt lợn cho bà con cùng ăn không.
Lâm Quân Trạch gật đầu, nói: “Ba à, con khó khăn lắm mới về được một bận. Tuy rằng bây giờ chế độ công hữu không còn thịnh hành như trước, nhưng con lợn rừng lớn như vậy, lại gần Tết đến nơi rồi, san sẻ cho mọi người một ít, coi như để bà con có thêm miếng thịt ăn Tết.”
---