Cố Tri Ý giật mình, hơi gượng người, muốn ngồi hẳn dậy, nhưng bất đắc dĩ, cái bụng đã lớn cản trở, khiến cô không thể ngồi dậy nổi. Bàn tay thô kệch của Lâm Quân Trạch nhẹ nhàng xoa bóp lên bắp chân cô. Cố Tri Ý cảm thấy hơi khó chịu, định rút chân lại tránh đi bàn tay anh, nhưng anh lại khẽ vỗ nhẹ.
"Đừng nhúc nhích, anh xoa bóp cho em."
Được thôi! Kiểu quan tâm pha chút bá đạo này, Cố Tri Ý cũng coi như đã được nếm trải qua rồi.
Thú thực, Cố Tri Ý cảm thấy toàn thân thật dễ chịu. Lực đạo vừa phải của đôi tay ấy dường như xua tan đi hết thảy mọi mệt mỏi chất chồng suốt cả ngày dài. Đôi mắt cô cứ chực díp lại, liên tục nhắc nhở bản thân không được thiếp đi ngay lúc này, thế nhưng, sự dễ chịu từ đôi tay ấy như một phép màu, khiến cơn buồn ngủ ập đến chẳng thể cưỡng lại nổi. Cuối cùng, Cố Tri Ý chìm vào giấc nồng, không chút ưu tư hay vướng bận.
Lâm Quân Trạch nhìn cô chống chọi với cơn buồn ngủ, cái dáng vẻ đáng yêu ấy khiến khóe môi anh bất giác cong lên nụ cười dịu dàng. Cô vừa rồi còn kiên quyết ép mình không chợp mắt, vậy mà chỉ sau chốc lát đã đầu hàng trước sự dễ chịu, trông hệt như một đứa trẻ thơ.
Vuốt ve thêm một chốc, Lâm Quân Trạch mới buông tay, nằm xuống bên cạnh cô.
Đêm ấy, giấc ngủ của họ thật êm đềm, không chút mộng mị nào.
Sáng hôm sau, Cố Tri Ý thức giấc khi trời vừa tờ mờ sáng, vẫn như thường lệ, tầm quá năm giờ sáng.
Cô nhẹ nhàng rón rén rời giường. Quay đầu nhìn lướt qua hai đứa nhỏ, cô thấy quần áo của cả hai đứa đều bị kéo xộc xệch, chiếc chăn mỏng cũng bị đá văng tứ tung.
Sợ hai đứa nhỏ bị cảm lạnh, cô một tay chống giường, một tay vươn qua người Lâm Quân Trạch để kéo vạt áo xuống cho chúng, tiện thể đắp lại chăn cho ngay ngắn. Khi cúi người, mái tóc dài của cô vô tình trượt xuống, nhẹ lướt qua người Lâm Quân Trạch. Nhưng Cố Tri Ý chẳng bận tâm, cô chỉ muốn nhanh chóng đắp chăn cho hai đứa trẻ đâu vào đấy rồi mới đứng thẳng người lên.
Phải nói là, khi cái bụng đã lớn dần lên, làm bất cứ việc gì, chỉ cần động tay động chân đôi chút đã thấy cả người lấy làm oải.
Đợi hơi thở đều trở lại, Cố Tri Ý mới từ từ rời khỏi phòng, muốn rửa mặt cho thật tỉnh táo.
Cố Tri Ý hoàn toàn không hay biết, rằng vừa lúc cô ra khỏi phòng, Lâm Quân Trạch đã khẽ mở mắt.
Thật ra Lâm Quân Trạch đã tỉnh giấc từ lúc Cố Tri Ý khẽ cựa mình. Khoảnh khắc cô cúi người đắp chăn cho hai đứa nhỏ, anh lập tức cứng đờ cả người, cứ ngỡ cô muốn làm gì đó với anh.
Quả thực! Trên thực tế thì anh đã nghĩ ngợi xa xôi quá rồi.
Cố Tri Ý vừa đặt chân vào căn bếp, chợt nhớ ra cả nhà vừa mới về, chắc hẳn trong bếp chẳng còn chút thức ăn nào. Thế nhưng, khi mở ngăn tủ, cô lại ngạc nhiên thấy một túi gạo nằm chềnh ềnh ở đó.
Mở miệng vại gạo ra, thấy cả vại cũng đầy ắp. Xem ra mẹ Lâm biết họ sắp về nên đã cẩn thận cất sẵn một ít đồ tiếp tế.
Kế bên còn có một vại dưa muối đầy ắp. Vậy là sáng nay cả nhà sẽ có một bữa ăn giản dị rồi.
Dù sao cô cũng không đi đâu, chẳng thể vô cớ mà lấy nguyên liệu từ không gian ra được.
Cô nấu một nồi cháo hoa, rồi lấy dưa muối từ trong vại ra rửa lại với nước lã, xé nhỏ từng miếng cho vào chén.
Trong lúc đợi cháo sôi, Cố Tri Ý ra sau vườn dạo một vòng. Không ngờ, mảnh đất trồng rau sau nhà đã được dọn dẹp tinh tươm, ngay ngắn, thậm chí còn được chia thành mấy luống nhỏ.
Chắc hẳn sau khi cô đi vắng, mẹ Lâm đã đến dọn dẹp giúp, sau đó còn nhờ anh cả Lâm đến gieo ít hạt rau xanh ở vườn sau. Giờ đây đã thấy những cây con bé tí tẹo đã nhú lên khỏi mặt đất.
Lúc này, Cố Tri Ý vẫn chưa nhận ra đây là loại rau gì, nhưng điều đó chẳng buồn bận tâm đến tâm trạng vui vẻ của cô, làm cô cảm thấy nao nao muốn được nếm thử ngay lập tức.
Dạo bước một lượt sau vườn, khi vừa quay trở lại khoảng sân trước, cô đã nghe tiếng hai đứa nhỏ líu ríu gọi " mẹ, mẹ" vọng lại.
---