Cố Tri Ý chủ yếu cảm thấy bản thân mình là con cháu, làm sao có thể cãi nhau với người lớn đây?
Dẫu biết đôi khi làm ầm ĩ lên là thắng đấy, nhưng nói ra thì nghe chướng tai biết mấy, phải không nào?
Vì vậy sau khi dỗ cho hai đứa bé ngủ xong, cô bảo Lâm Quân Trạch gọi ba anh em Đại Bảo trở về. Chỉ là mấy đứa trẻ con vẫn còn ham vui, khó lòng mà gọi về được.
Lâm Quân Trạch đành mặc kệ, chỉ dặn dò mấy đứa nhỏ không được lảng vảng ra bờ sông, lên núi, rồi quay về nhà.
Anh vừa về đến thì bị Mao Vận Phượng túm lấy, hỏi dồn dập đủ chuyện một hồi. Đại khái là Lâm Quân Trạch vẫn luôn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, khí chất khiến người ta khó lòng dám tiếp cận.
Vì vậy, bà ta chỉ hỏi vài câu, thấy không khai thác được gì nên đành hậm hực ra về.
Chẳng qua bà ta cũng không hết hy vọng. Cố Tri Ý không dễ nói chuyện thì không phải còn có Vương Quế Chi dễ tính kia sao?
Chỉ là Vương Quế Chi cũng biết rằng nếu để họ hàng làng xóm biết Cố Tri Ý mở cửa hàng quần áo ở Bắc Kinh thì chắc chắn sẽ rồng rắn kéo nhau ra tận Bắc Kinh mà xin xỏ, nhờ vả cho xem.
Vương Quế Chi không muốn Cố Tri Ý rước thêm phiền phức nên ngậm kín miệng. Chị một mực nói rằng Cố Tri Ý chỉ làm công việc quét dọn đường phố ở ngoài Bắc Kinh. Còn những chuyện khác, chị ấy nhất quyết không hé răng nửa lời.
Mao Vận Phượng nào ngờ gia đình Cố lão tam đây lại kín như hũ nút đến vậy, chắc chắn còn giấu giếm điều gì đó mà bà ta chưa thể moi móc được.
Thế nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì hiện giờ Mao Vận Phượng vẫn còn mù tịt.
Lúc Mao Vận Phượng đi ra còn tiện tay vơ vét không ít bánh kẹo mà Cố Tri Ý đã mang về.
Vừa ra đến cửa lại nhìn thấy ba anh em Đại Bảo đang chơi đùa trước sân. Bà ta nhìn một hồi thấy không có ai khác đi ra, chợt nghĩ, một ý đồ khác lại nảy ra trong óc bà ta.
Bà ta vội vàng tiến tới, niềm nở bắt chuyện với Đại Bảo.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, hai cháu còn nhớ bà ngoại cả này không?” Đại Bảo ngơ ngác gật đầu.
“Vậy bà ngoại cả hỏi cháu chút chuyện nhé, mẹ cháu ở Bắc Kinh làm việc gì vậy?”
Tam Bảo nghe thấy hỏi mẹ mình thì mấp máy định trả lời, nhưng sau đó đã bị Nhị Bảo che kín miệng lại.
Đừng thấy thường ngày Nhị Bảo bề ngoài có vẻ vô lo vô nghĩ, nhưng đến lúc cần tinh tế thì cậu bé lại cực kỳ tinh quái, khôn lanh.
Đặc biệt là khi cậu bé nhìn thấy bà ngoại cả Mao Vận Phượng cứ săm soi dò xét, ánh mắt đầy vẻ thiếu thiện cảm, trông chẳng khác nào bà lão phù thủy trong truyện cổ tích, thế là Nhị Bảo liền chọn cách im lặng.
Chuyện này có lẽ nên để anh cả Đại Bảo lo liệu thì hơn.
May thay, Đại Bảo không làm cậu bé phải thất vọng.
Đại Bảo làm ra bộ mặt ngây thơ vô số tội nhìn bà Mao Vận Phượng, giọng rành rọt: “Thưa bà ngoại cả, mẹ cháu đang đi học ở tận Bắc Kinh, lẽ nào đến giờ bà vẫn chưa hay tin ư?”
Câu nói ấy cứ như đang thầm trách móc rằng, người làm bậc trưởng bối như bà ta lại chẳng thèm bận tâm đến chuyện của cháu gái mình.
“Ha ha, bà ngoại cả đây chỉ hỏi han cho biết chuyện thôi mà. Thế mẹ cháu ngoài chuyện học hành ra thì còn làm thêm gì nữa không?” Bà Mao Vận Phượng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
“Dạ không có ạ, chuyện của mẹ, cháu bé tí tẹo làm sao biết được ạ. Nếu bà muốn biết, thì bà cứ đích thân hỏi mẹ cháu đi thôi ạ!” Đại Bảo lập tức khéo léo đẩy ngược vấn đề khó nhằn này về phía Cố Tri Ý.
Trong lòng Mao Vận Phượng lẩm bẩm oán thán trong bụng. Nếu bà ta có thể moi móc được tin tức từ Cố Tri Ý thì cần gì phải bày trò vòng vo tam quốc với một lũ trẻ con như Đại Bảo.
Thấy Đại Bảo cũng chẳng moi móc được thêm lời nào, bà ta đành dậm chân thùm thụp, rầu rĩ quay gót về nhà.
Đợi cho bà ta đi khuất rồi, Đại Bảo mới bắt đầu nghiêm mặt dạy dỗ hai đứa em.
“Tam Bảo à, em làm sao thế hả? Chuyện trong nhà mình, tuyệt đối không được tùy tiện bô bô với người ngoài, em có nhớ không hả?”
Tam Bảo rụt rè cãi lại, giọng hờn dỗi: “ Nhưng mà... nhưng mà bà ngoại cả đâu phải là người ngoài đâu ạ.”
Đại Bảo: ...
“ Nhưng mà nhìn bà ta thì thấy ngay bà ta chẳng hề có ý tốt đẹp gì. Chúng ta phải biết bảo vệ mẹ, không để mẹ phải phiền lòng, em biết không?”
“Dạ vâng ạ.” Tam Bảo thấy anh cả đã nói vậy thì cũng chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu cái rụp, không dám cãi thêm lời nào.