“Nhị Bảo à, cháu nói xem, đã qua bao nhiêu năm rồi mà cháu vẫn chẳng thay đổi chút nào thế hả?” Chu Khang Đức nhìn Nhị Bảo đang vô cùng hoạt bát, trong nháy mắt tâm trạng sầu muộn của ông cũng vơi đi không ít.
“Ông Chu ơi, ông cũng không hề thay đổi chút nào cả, vẫn đáng yêu y như vậy luôn ạ.” Nhị Bảo hồn nhiên đáp lời ông.
“Ha ha ha. Vào đây, vào đây. Mời cả nhà vào nhà ngồi chơi đi. Hai đứa bé này là hai đứa út đấy à?”
Chu Khang Đức nhìn Cố Tri Ý đang địu Đoàn Đoàn trên lưng thì cười hỏi.
“Dạ đúng vậy, đây là Đoàn Đoàn, còn bên kia là Viên Viên ạ.” Vừa lúc đó, Chu Thu Nguyệt đã giúp nhận lấy đồ, rồi thay Cố Tri Ý đỡ lấy Đoàn Đoàn và cởi chiếc đai địu cho con bé.
“Thật tình không cần phải nói, hai đứa bé này đúng là đã thừa hưởng hết nét đẹp của cả hai vợ chồng rồi còn gì.” Chu Thu Nguyệt không nhịn được lời khen.
Cố Tri Ý để ý thấy ánh mắt Chu Thu Nguyệt nhìn bé Đoàn Đoàn, dường như đang dõi theo con bé để hồi tưởng về một điều gì đó đã xa.
Còn Chu Khang Đức cũng bế Viên Viên lên, Lâm Quân Trạch vội vã khẽ nâng đỡ.
“Thôi đi, lão già này chưa đến nỗi đó đâu mà phải lo.” Chu Khang Đức liếc nhìn Lâm Quân Trạch một cái, giọng hờn dỗi pha chút tự ái.
Lâm Quân Trạch chỉ biết cười trừ. “Cháu chỉ sợ thằng bé này nặng quá làm bác mỏi tay thôi ạ.”
“Ôi dào, thôi thì thằng bé này cũng nặng trịch thật đó chứ.” Chu Khang Đức ôm Viên Viên vào lòng khẽ nhấc lên một chút để thử sức, sau đó vẫn là ôm chặt lấy cháu rồi ngồi phịch xuống ghế trước.
Con người ta, dù có già đến mấy, trước sau gì cũng phải chịu thua tuổi tác thôi. Sau khi Chu Khang Đức ngồi xuống, ông mới bắt đầu ngắm nghía Chu Thu Nguyệt đang ôm Đoàn Đoàn.
“Hai đứa nhóc này được nuôi nấng khá tốt đó.” Ông lão vẫn luôn cho rằng con trẻ phải trắng trẻo, bụ bẫm mới đáng yêu.
“Dạ vâng, bọn cháu cũng coi chúng nó như tổ tông mà chăm bẵm vậy ạ.” Cố Tri Ý nói đùa với mọi người.
“Đã làm mẹ hai đứa con rồi mà ăn nói vẫn còn ngây ngô quá, con bé này!” Chu Khang Đức nhìn Cố Tri Ý, giả vờ giận dỗi nói.
Cố Tri Ý: “…”
Ngẫm lại mình vừa trách Lâm Hiểu Lan xong, ai dè quả báo lại đến nhanh như vậy?
“ Đúng đúng đúng, bác nói gì cũng đúng hết ạ.” Cố Tri Ý chột dạ nói.
Bên kia, Chu Thu Nguyệt đã trao con cho Lâm Quân Trạch, còn mình thì vội vào nhà lấy kẹo cho bọn Đại Bảo.
“Dì Chu ơi, chúng cháu lớn cả rồi, giờ không ăn kẹo nữa đâu ạ.” Tam Bảo ra vẻ người lớn, nói năng rất chững chạc.
Chu Thu Nguyệt không hiểu đầu đuôi câu chuyện, bèn tò mò nhìn Cố Tri Ý, tự hỏi sao mấy đứa nhỏ này lại không chịu ăn kẹo vậy?
Cố Tri Ý cười nói: “Chị Thu Nguyệt, chị không cần để ý đến chúng nó làm gì. Mấy đứa nhóc này ăn Tết ăn quá nhiều kẹo, sắp sâu răng hết cả rồi.”
“Vâng vâng, chúng cháu phải bảo vệ răng, không thể để nó bị sâu hết được ạ.” Tam Bảo gật đầu lia lịa, vô cùng đồng tình.
“Em nói xem, mấy đứa nhóc này hiểu chuyện quá chừng.” Chu Thu Nguyệt cười khích lệ nói.
Mấy nhóc được khen ngợi, trừ Đại Bảo trông có vẻ tương đối bình tĩnh, còn hai đứa kia thì ra vẻ hãnh diện lắm, cứ như muốn nghênh mặt lên tận trời xanh.
Giữa trưa, Cố Tri Ý được giữ lại dùng bữa ở nhà họ Chu, đương nhiên, bữa cơm đó là do Cố Tri Ý nấu.
Chu Khang Đức nhìn bàn thức ăn bày biện thịnh soạn, xuýt xoa nói: “ Đúng là cha con tôi được ăn bữa cơm ngon miệng nhất từ Tết đến giờ rồi!”
Cố Tri Ý nghe xong cũng không nhịn được cười.
Còn Nhị Bảo thì tò mò hỏi: “Ông Chu ơi, có phải Tết năm nay mọi người đều ăn không ngon hay không ạ?”
Nói xong, nó nhìn hai cha con Chu Khang Đức rồi sờ sờ cằm, nói: “Khó trách hai người đều gầy tong teo như vậy.”
Cái giọng điệu kia cứ như thể hai cha con nhà Chu Khang Đức đáng thương lắm vậy, trực tiếp khiến Chu Khang Đức không nhịn được mà bật cười phá lên.
“Không có, không có, ông cũng ăn kha khá món ngon mà.” Cuối cùng, ông Chu Khang Đức đành phải tự mình lấp đi cái hố vừa đào.
Nhưng mà trong mắt Nhị Bảo, Chu Khang Đức đang sợ bị mất thể diện, bụng bảo dạ chắc chắn là ông cụ không có tiền để ăn uống sung sướng.
Cho nên nó còn lén lút bàn nhau với Tam Bảo lấy chút tiền tiêu vặt ra để ông Chu được cải thiện bữa ăn.
Sau khi ngồi xuống, Chu Khang Đức chưa vội mở lời gì với Cố Tri Ý và mọi người mà đầu tiên là tập trung dùng bữa, chờ đến khi ăn được lưng lửng dạ mới bắt đầu hỏi thăm tình hình mấy năm qua của họ.
---