Có lẽ vì đi lại gấp gáp, Cố Tri Ý vẫn tinh ý nhận ra Trương Trác từng bị thương ở chân, giờ bước đi hơi khập khiễng, hẳn là di chứng còn sót lại.
Cố Tri Ý chỉ khẽ liếc qua, không tiện nhìn thẳng vào vết thương cũ của anh. Sau đó, cô quay sang nhắc nhở Tam Bảo chào hỏi.
“Ôi chao! Thôi được rồi, mọi người mau vào nhà đi. Sao lại không dắt mấy đứa trẻ kia tới cùng thế?” Trương Trác quay sang Lâm Quân Trạch hỏi, giọng hồ hởi.
“Các cháu ăn cơm xong thì ngủ say cả rồi. Đưa đón cả người già lẫn trẻ nhỏ qua đây thì bất tiện lắm, nên chúng tôi gửi bọn trẻ ở nhà bác Chu giúp.” Lâm Quân Trạch cười đáp.
“Anh cứ báo trước một tiếng để em còn chạy ra đón hai anh chị chứ.” Trương Trác cười nói sang sảng.
“Thế thì hay quá! Xem ra cuộc sống của cậu bây giờ không tồi chút nào nhỉ?” Lâm Quân Trạch bước tới, thân mật vỗ vai Trương Trác một cái, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
“Vẫn tạm bợ qua ngày thôi, có gì mà khá giả. Nhưng mà so với đoàn trưởng như anh đây thì chắc chắn không thể nào sánh bằng rồi.”
“Có vợ ở bên cạnh, chính là những ngày tháng tốt đẹp của cậu đấy.” Lâm Quân Trạch nói đầy thâm ý.
“Vâng, đúng vậy, đúng vậy!” Trương Trác vội vàng gật đầu tán đồng, nụ cười rạng rỡ. Sau đó anh mới nói: “Vừa nãy Trương Lực đưa con gái em ra ngoài chơi rồi, lát nữa về em sẽ dẫn con bé ra cho anh xem mặt. Giờ con bé lớn rồi, cũng hay tò mò lắm.”
Khi nhắc đến con gái, vẻ mặt Trương Trác tràn đầy sự từ ái.
“Được đó!”
Trương Trác và Lâm Quân Trạch trò chuyện rôm rả, còn Cố Tri Ý và Tiếu Vũ ban đầu có chút ngượng nghịu. Nhưng cả hai đều là những người cởi mở, dễ gần nên chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết.
“Chị dâu ơi, chị xem cái Mỹ Tâm nhà chị kìa, lại dụ dỗ em vào tiệm tạp hóa đòi mua kẹo ăn. Không mua cho là nó cứ giằng co, y như rằng sẽ mách tội sau ấy!” Tiếng Trương Lực than vãn vang lên từ ngoài cửa.
Tiếu Vũ nghe tiếng liền đứng dậy, vừa bước ra ngoài đã bị một cô bé con ôm chầm lấy chân.
“Mẹ ơi, không có đâu, chú ấy bắt nạt con!” Mỹ Tâm nhanh nhảu mách tội trước.
Lúc này, Trương Lực cũng vừa tới cửa thì nhìn thấy cả nhà Lâm Quân Trạch đang ngồi trong phòng.
“Anh Lâm, chị dâu, hai anh chị đã tới rồi ạ.” Nói rồi, anh vội vã bước vào chào hỏi.
“ Đúng vậy. Thế nào, bây giờ cậu về nhà làm ông trông trẻ rồi sao?” Cố Tri Ý cười trêu.
Trương Lực ngượng nghịu cười: “Ha ha ha, đúng vậy ạ.”
“ Tôi bảo nó, nếu đã thích trẻ con đến thế thì tự sinh lấy một đứa mà nuôi đi. Ai dè giờ này nó còn nói là chưa muốn tìm người yêu.” Trương Trác, làm anh, không nhịn được mà cằn nhằn.
Quả thật Trương Lực cũng đã đến tuổi dựng vợ gả chồng. Làm anh trai, Trương Trác khó tránh khỏi phải lo lắng cho em. Trong nhà hiện tại chỉ còn hai anh em họ, huynh trưởng như cha, nên Trương Trác vẫn mong Trương Lực có thể lập gia đình sớm một chút.
Hiện tại, sự nghiệp ở Bắc Kinh của Trương Lực, theo chân Cố Tri Ý làm ăn, cũng đang trên đà phát triển, có thể nói là phất lên như diều gặp gió. Vì vậy, quả thực anh cần phải suy xét tới chuyện chung thân đại sự.
“Ôi, anh cả ơi, bây giờ em còn trẻ, đợi thêm mấy năm nữa rồi hãy nói chuyện này.” Lần nào Trương Lực cũng pha trò lảng tránh như vậy.
Người làm anh như Trương Trác cũng đành chịu, chẳng còn cách nào với thằng em trai này. Anh chỉ đành nhìn sang Cố Tri Ý, ngượng nghịu nói: “Chị dâu, nếu ở Bắc Kinh có cô gái nào đoan trang, tốt bụng, chị giúp em giới thiệu một chút, để thằng em này sớm yên bề gia thất.”
Cố Tri Ý nhìn Trương Lực đang đứng một bên cười tủm tỉm, cô cũng cố nén nụ cười, nhận lời Trương Trác.
“Được thôi, không thành vấn đề. Chị dâu nhất định sẽ giúp cậu để mắt tìm người phù hợp.”
Nói xong, cô nhìn Trương Lực bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Cố Tri Ý từ lâu đã nhận thấy Trương Lực và Hồ Tư Tuệ rất xứng đôi. Về sau, cô lại nghe được đôi ba chuyện phong thanh về hai người họ.
---