Năm nay, Lâm Quốc Bình có công việc kinh doanh nhỏ, tình hình hiện tại cũng không tệ chút nào.
Lần này, chủ yếu là Lý Hồng Hà muốn lo liệu cho gia đình bên ngoại mình......
Đối với Lý Hồng Hà mà nói, rất nhiều chuyện sẽ dần bị lãng quên theo dòng thời gian.
Thế nhưng hiện tại, chị ấy cũng không dám thẳng thắn bày tỏ ý định của mình với Lâm Quốc Bình như vậy, mà chỉ có thể tự mình âm thầm tính toán riêng.
Cũng may là Cố Tri Ý không hề hay biết nước cờ này của chị ấy, nếu không chắc chắn sẽ phải cằn nhằn một trận.
Người này đúng là ăn no rồi lại quên hết chuyện cũ!
Mới hai năm trôi qua mà chị ta đã quên tiệt những chuyện năm xưa rồi sao?
Lại bắt đầu vội vàng moi tiền nhà bên ngoại ư?
Đương nhiên, hiện tại Cố Tri Ý không biết, cũng chẳng thèm bận tâm đến những toan tính nhỏ nhen ấy của Lý Hồng Hà.
Hiển nhiên là Lâm Thúy Vân cũng đã nhìn ra điều đó, cho nên lúc này mới đường hoàng mà nói ra một mạch dài như vậy.
Hai người trao đổi vài lời đơn giản, Cố Tri Ý cũng cho Lâm Thúy Vân một vài lời gợi ý.
Sau đó, hai người liền quay trở về.
Trên đường về, bỗng nhiên Cố Tri Ý nói với Lâm Quân Trạch: “Công việc của anh hai không phải vẫn đang tiến triển thuận lợi đó thôi sao? Sao chị dâu hai lại tò mò về chuyện bán hàng vỉa hè vậy?”
Lâm Quân Trạch ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Chắc là tự chị ấy cũng muốn thử buôn bán một chút? Nhưng tối nay chị ấy không nói gì, chúng ta cứ coi như không hay không biết là được.”
Cố Tri Ý suy nghĩ một lát rồi cũng gạt đi không màng.
Ngày mai đã phải khởi hành rồi, Cố Tri Ý mang những món đồ lỉnh kỉnh, nặng nề cất vào không gian trước.
Bên ngoài chỉ mang theo một ít quần áo cùng với lương thực, thực phẩm dùng dọc đường là đủ.
Lâm Quân Trạch cũng lăng xăng phụ giúp thu xếp đồ đạc, còn lũ trẻ lớn trong nhà, hiện tại cũng đã có thể bắt đầu tự thu xếp quần áo của mình.
Mấy đứa nhỏ, dù biết sắp phải về Bắc Kinh, vẫn có chút vấn vương không dứt.
“Mẹ ơi, bao giờ chúng ta mới có thể trở về được nữa ạ?” Tam Bảo hỏi, mặt xụ xuống.
Từ khi bắt đầu nhận thức mọi chuyện, Tam Bảo vẫn luôn ở Bắc Kinh, bây giờ được về quê một chuyến, cậu nhóc đã mải mê chạy nhảy quên hết cả giờ giấc.
Hiện tại, vừa nghe thấy phải trở về đi học, cả người Tam Bảo lập tức ỉu xìu hẳn.
“Để sang năm xem tình hình thế nào, nếu có thời gian ba mẹ sẽ đưa các con trở về.”
“Được rồi, vậy thì sẽ phải đợi thật lâu, thật lâu ạ.” Tam Bảo buồn thiu nói.
Cố Tri Ý buồn cười xoa đầu Tam Bảo.
Còn hai đứa nhóc lớn kia thì chẳng mảy may biểu lộ chút cảm xúc nào.
Chuyện ly biệt thế này, đối với bọn chúng mà nói, cũng chỉ là chuyện thường ngày như ăn cơm mà thôi.
Thời điểm rời đi còn mang đồ chơi đi chia cho mấy đứa bạn.
Ngày hôm sau, Cố Tri Ý thức dậy từ sớm, thu xếp gọn ghẽ toàn bộ lương thực, thực phẩm còn lại trong nhà, rồi mang sang gửi mẹ Lâm.
Sau đó, mọi người cùng Vương Quế Chi thẳng tiến ra ga tàu hỏa, Trương Lực đã túc trực sẵn ở ga từ lúc nào.
“Anh Lâm, chị dâu, mọi người tới rồi ạ.”
“Ừ, đi thôi, lên xe trước đi.” Lâm Quân Trạch nói.
Sau đó anh khiêng vác hành lý lên, dẫn đầu mở lối.
Cố Tử Lâm và Cố Tử Sâm cũng xúm xít phụ giúp mang vác hành lý. Hành lý của Vương Quế Chi cũng được bọn trẻ xúm vào đỡ giúp.
Còn chị ấy lại giúp Cố Tri Ý ôm Viên Viên.
Mấy đứa nhỏ đều níu chặt lấy vạt áo của Cố Tri Ý.
Vừa lên xe lửa, vì họ ở hai toa liền kề, nên sau khi sắp xếp gọn ghẽ hành lý, mọi người mới ổn định chỗ ngồi, nghỉ ngơi đôi chút.
Đoàn người lênh đênh mấy ngày trên xe lửa, cuối cùng cũng tới được Bắc Kinh.
Vừa đến Bắc Kinh, bọn họ đã cảm nhận ngay được cái lạnh cắt da cắt thịt của đất Bắc. Xem chừng lúc họ đến, có lẽ tuyết vừa đổ một trận dày đặc xong.
Trên mặt đất, khắp nơi đều phủ một màu tuyết trắng xóa.
Tam Bảo hưng phấn reo hò ầm ĩ, chỉ hận không thể lăn ngay xuống lớp tuyết trắng xóa kia.