Lúc này anh mới mở lời: “Vợ à, anh đi đây, em lại phải vất vả gánh vác mọi bề rồi. Có kỳ nghỉ phép, anh sẽ về ngay để phụ giúp em.”
“Được rồi. Đi đường giữ gìn sức khỏe! Khi làm nhiệm vụ cũng phải hết mực đề phòng!” Cố Tri Ý nói.
“Anh biết rồi.” Lâm Quân Trạch nói xong thì chào mấy đứa nhỏ rồi đi.
Ở nhà đã lâu, mấy đứa bé đã quen có cha bên cạnh. Nay thấy bóng cha vắng nhà, mấy đứa nhỏ vẫn còn chưa quen.
Đặc biệt là Đoàn Đoàn, cô bé rõ ràng cảm thấy mình đã ra dáng chị cả, nhưng khi nhìn thấy Lâm Quân Trạch đi thì không kìm được nước mắt, khóc nức nở vì tủi thân.
“Oa a a a. Cha ơi.” Đoàn Đoàn vừa khóc thì cô bé Viên Viên bên cạnh cũng nức nở theo.
Cố Tri Ý đến ôm Đoàn Đoàn lên, dỗ dành cô bé: “Nín nào, cha đi làm việc một thời gian rồi sẽ về ngay thôi mà, Đoàn Đoàn của mẹ ngoan nhé!”
Bên kia Viên Viên được Hà Thúy ôm cũng đang khóc nấc lên từng hồi, nghẹn cả hơi.
Sau đó, Đoàn Đoàn cứ thế tủi thân khóc nức nở. Cô bé cũng quên mất lý do vì sao mình phải khóc.
“Nấc ~” Đoàn Đoàn nấc lên, đôi mắt đỏ bừng liếc nhanh sang Viên Viên ở bên cạnh.
Mấy đứa trẻ này, đúng là làm người ta hết cách!
Đứa này đã khóc, đứa kia cũng đòi khóc theo.
Sau khi dỗ dành hai đứa bé xong, Cố Tri Ý không khỏi khẽ thở dài.
Đúng là sinh con đã khó, nuôi con còn khó hơn gấp bội.
Sau khi Lâm Quân Trạch đi rồi, Cố Tri Ý và các con lại bận rộn chuẩn bị cho ngày khai giảng.
Ngoài ra, cô cũng đang ráo riết tìm thêm người giúp Trương Lực ở cửa hàng.
Vào cuối tuần, cửa hàng thường rất đông khách nên cứ đến cuối tuần là Cố Tri Ý lại ra cửa hàng đỡ đần.
Hồ Tư Tuệ và Ngô Cát Vi cũng đôi khi ghé qua phụ một tay, Cố Tri Ý thường mời hai cô ăn cơm, tiện thể cũng biếu chút tiền công, gọi là bồi dưỡng thêm cho hai cô.
Ngô Cát Vi thấy vậy là hợp lý, vừa không ảnh hưởng đến việc học hành của mình, vừa có thể kiếm thêm chút tiền tiêu vặt để gửi về phụ giúp gia đình.
Vì vậy cứ đến cuối tuần, Ngô Cát Vi lại hăm hở chạy đến cửa hàng phụ bán.
“Vi Vi, cậu đi trước đi! Hôm nay, tớ không đi được.” Vừa tan học vào ngày thứ năm, Hồ Tư Tuệ ngập ngừng nói với Ngô Cát Vi.
Từ trước đến nay hai người họ đều tan học thì sẽ cùng nhau đến cửa hàng của Tri Ý bên kia phố, đây là lần đầu tiên Hồ Tư Tuệ nói không đi.
Nhưng Ngô Cát Vi cũng không nghĩ nhiều, vì ai mà chẳng có việc riêng cần lo.
“Được rồi, vậy một mình tớ đến đó.” Ngô Cát Vi nói xong thì thu xếp đồ đạc rồi ra về.
Hôm nay, Cố Tri Ý đã xin nghỉ buổi học chiều vì Đoàn Đoàn đã bị sốt.
Sau khi Hồ Tư Tuệ nhìn thấy Ngô Cát Vi đã đi thì mới thu dọn đồ đạc, rồi cũng ra khỏi trường.
Vừa mới bước ra khỏi cổng trường, bỗng nhiên có một bóng người sừng sững hiện ra ngay bên cạnh.
“Đồng chí Hồ, bên này!” Giọng nói vang lên khiến Hồ Tư Tuệ dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước vẫn không khỏi giật mình thon thót.
Anh ta bật cười: “Ấy chết, đồng chí đừng giật mình nhé, chắc tôi đã dọa đồng chí sợ rồi phải không?” Bóng người đàn ông bước ra, hóa ra là Trương Lực, người quen cũ của cô.
Hồ Tư Tuệ khẽ lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ đáp: “Không sao đâu ạ.”
“Vậy thì tốt rồi. Giờ tôi đưa cô đi ăn cơm nhé!” Trương Lực rụt rè ngỏ ý.
“Vâng.” Hồ Tư Tuệ khẽ đáp, gương mặt ửng hồng e thẹn.
Cả hai tìm đến một quán ăn bình dân, nhỏ thôi, rồi gọi vài món. Suốt bữa ăn, Trương Lực hết lòng chăm sóc Hồ Tư Tuệ, ân cần gắp đồ ăn vào bát cô.
“Anh đừng gắp cho tôi nữa, anh cũng tự ăn đi chứ!” Hồ Tư Tuệ ngẩng đầu, khẽ nói trong sự ngượng ngùng.
---