Cố Tri Ý giới thiệu sơ qua cho mẹ con Chu Mỹ Trân, rồi dẫn Tam Bảo về nhà.
Còn Đại Bảo và Nhị Bảo thì ở nhà ngoan ngoãn rửa bát đĩa, sau khi xong xuôi, tự mình chạy vội vào phòng tìm quần áo thay.
Trước khi đi, Cố Tri Ý đã giúp hai nhóc chuẩn bị nước ấm sẵn trong phòng tắm rồi.
Để tránh các nhóc tự múc nước mà bị bỏng, Cố Tri Ý đã chuẩn bị sẵn nước nóng từ trước, đến lúc đó các nhóc chỉ cần tự pha thêm nước lạnh là vừa đủ.
Hai nhóc tự động đi tắm rửa, sau khi tắm rửa xong, mới lấy bài tập về nhà ra và bắt đầu làm.
Sau khi Cố Tri Ý dẫn theo Đoàn Đoàn Viên Viên trở về, cũng đã tắm rửa xong cho hai bé rồi, giờ mới đến lượt Tam Bảo tự tắm.
Nhưng mà thỉnh thoảng bé vẫn tắm chung với Viên Viên.
Sau một ngày bận rộn, ngày mai lại đúng vào cuối tuần, Cố Tri Ý còn định dẫn Chu Mỹ Trân đi thăm khu phố mới bên kia.
Cùng với đó là chuyện học hành của hai đứa trẻ kia.
Ở đây cũng rất gần trường học, nếu được, chắc hẳn chị ấy sẽ muốn cho các cháu sang đây đi học.
Cố Tri Ý định ngày mai sẽ đi hỏi han, tiện thể quyết định luôn chuyện này cho họ.
Chờ đến ngày hôm sau, khi Cố Tri Ý ăn uống xong, cô gửi hai đứa trẻ cho Hà Thúy trông coi, rồi cùng Vương Quế Chi và các cộng sự đến cửa hàng của họ trước.
Trên đường đi, cô cũng tiện thể nhắc đến chuyện chuyển hai đứa trẻ sang đây học.
Không ngờ, Chu Mỹ Trân, mẹ ruột của chúng, lại nói rằng hãy đợi thêm một chút.
Cố Tri Ý bỗng nhiên không hiểu.
“Chị dâu, chị còn điều gì băn khoăn về chuyện này sao?” Cố Tri Ý khó hiểu hỏi.
“Thật ra không phải vậy, chỉ là chị muốn đợi bên này ổn định một thời gian, rồi mới đưa hai đứa nhỏ đi học. Cũng không nên phiền phức cho mọi người mãi như thế.” Chu Mỹ Trân ngại ngùng nói.
“Chị dâu, chuyện này có gì đâu mà phiền phức, chúng ta có nghèo đến đâu, chứ không thể để con cái thất học được.” Cố Tri Ý ở một bên khuyên.
Vương Quế Chi bên cạnh cũng đồng tình, nên cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Cuối cùng, Chu Mỹ Trân cũng quyết định có thời gian rảnh, chị ấy sẽ đi xem trường học ngay gần đây.
Khi họ đến cửa hàng quần áo, Vương Quế Chi liền bắt đầu giới thiệu công việc.
Ví dụ như sáng sớm đến phải kiểm kê hàng tồn kho trước, sau đó bắt đầu treo quần áo lên kệ, phải thật gọn gàng.
Rồi cả chuyện bày biện quần áo sao cho bắt mắt, cách giới thiệu sản phẩm ra sao, Vương Quế Chi cũng tận tình truyền đạt cho Chu Mỹ Trân.
Chu Mỹ Trân một bên cũng chăm chú ghi nhớ từng điều.
Khi mới bắt đầu, chị ấy quả thực còn tương đối ngại ngùng khi bắt chuyện, nhưng Cố Tri Ý hiểu rằng mọi chuyện cần có thời gian, nên cũng không nóng vội.
Thế là, Cố Tri Ý để Vương Quế Chi và Chu Mỹ Trân trông coi cửa hàng, còn mình thì quay về nhà với bọn trẻ.
Cô dẫn các nhóc đi dạo xung quanh, tiện thể ghé xem trường tiểu học gần đây còn nhận học sinh nữa không.
“Mẹ ơi, hôm nay con muốn ăn hồ lô ngào đường được không ạ?” Tam Bảo nhỏ giọng rụt rè đưa ra yêu cầu của mình.
Cố Tri Ý thoáng nhìn hàm răng của Tam Bảo, khẽ cau mày nói: “Con có còn muốn giữ lấy hàm răng của mình nữa không đấy? Đừng tưởng mẹ không hay con vẫn luôn lén lút ăn vụng!”
“Mẹ, con không ăn vụng, đều do anh hai dẫn con theo.” Vốn dĩ Cố Tri Ý cũng chỉ thuận miệng nói bâng quơ mà thôi.
Vậy mà nhóc Tam Bảo ngây ngô này, lại thẳng thắn 'bán đứng ' Nhị Bảo.
Cố Tri Ý cũng biết, ngày thường hai anh em Nhị Bảo và Đại Bảo cũng chăm chỉ giúp đỡ việc nhà, nên những đồng tiền lẻ còn lại khi mua đồ, Cố Tri Ý đều cho chúng.
Không ngờ Nhị Bảo lại... đúng là tinh ranh!
Cố Tri Ý liếc xéo Nhị Bảo một cái, ánh mắt như muốn nói: “Lát nữa mẹ sẽ tính sổ với con!”
Đoàn Đoàn Viên Viên vừa ra khỏi nhà, liền lạch bạch chạy nhảy như chim sổ lồng vậy.
Cố Tri Ý sợ một mình cô không chăm sóc nổi bọn trẻ, nên Hà Thúy cũng đi theo hỗ trợ.
Cố Tri Ý cũng dẫn theo hai đứa trẻ nhà họ Giả để bọn trẻ làm quen dần với môi trường xung quanh.
Hai đứa trẻ cũng ngoan ngoãn theo sau lưng Cố Tri Ý.
---