Trương Lực và Hồ Tư Tuệ che giấu khá kín kẽ, không một ai trong tiệm phát hiện được điều gì bất thường.
Vào buổi chiều, Hồ Tư Tuệ làm việc ở cửa hàng, Trương Lực cũng ghé qua.
Bởi vì Lâm Quân Trạch rảnh rỗi, anh bèn đứng một bên phụ giúp đóng gói hàng hóa.
Không ít lần, anh vô tình ngẩng đầu lên đều bắt gặp Trương Lực và Hồ Tư Tuệ đang mắt đi mày lại.
Tật nghề nghiệp trỗi dậy, Lâm Quân Trạch lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Vì ở cửa hàng còn đông người, anh cũng không nói gì, chỉ nghĩ buổi tối sẽ về kể chuyện này cho vợ mình.
Nhìn bộ dạng của hai người, có vẻ như là đang... qua lại với nhau?
Lâm Quân Trạch nghĩ đến những cử chỉ giữa hai người bọn họ, càng ngẫm càng thấy có lý.
Vào buổi chiều, Cố Tri Ý đã hoàn tất công việc ở khu phố mới, chuẩn bị đi đến nhà xưởng để xem xét tình hình.
Lâm Quân Trạch cũng đi theo, anh lái xe đưa Cố Tri Ý đi. Khi đi trên đường, Lâm Quân Trạch đã kể lại những chuyện mắt thấy tai nghe ở cửa hàng chiều nay.
“Hả? Anh nói Hồ Tư Tuệ và Trương Lực ư? Không thể nào? Nếu như bọn họ có người yêu, lẽ nào em lại không biết?” Cố Tri Ý tự tin đáp lời.
Lâm Quân Trạch mỉm cười, quay đầu nhìn cô, nói: “Đâu phải ngày nào các em cũng kè kè bên nhau. Nếu thật sự có chuyện mà không kể cho em thì cũng là điều bình thường thôi.”
Cố Tri Ý nghĩ lại cũng thấy có lý, xoa cằm suy ngẫm: “Cũng phải, cô ấy có người yêu mà lại muốn giấu giếm em ư? Chắc không đến nỗi vậy đâu nhỉ?”
Cố Tri Ý vẫn còn đang phân vân, nhưng trong lòng lại luôn tự nhủ, ngày mai cô đi hỏi Hồ Tư Tuệ ngốc nghếch đó thì sẽ biết ngay thôi.
Hai người sau đó lại chuyển sang chuyện khác.
Gần đây, nhà máy lại bắt đầu chuẩn bị những mẫu áo hè mới, thế nên Cố Tri Ý thỉnh thoảng sẽ ghé qua xưởng để xem xét các bản thiết kế, mong sao có thể cho ra mắt thật nhiều kiểu dáng hợp thời trong năm nay.
Khi đến nhà máy, Lâm Quân Trạch phụ giúp Cố Tri Ý tính toán sổ sách, còn Cố Tri Ý thì đang miệt mài trong xưởng thiết kế.
Trong lúc xem xét các bản vẽ, Cố Tri Ý chợt nhớ đến những chiếc áo tay dơi và quần nỉ thể thao thịnh hành ngày trước.
Cô nhớ rõ, trước kia khi đọc tài liệu, cũng có nhắc tới, vào thập niên 80, những bộ quần áo như vậy đã rất được ưa chuộng lúc bấy giờ.
Thế nên Cố Tri Ý liền phác thảo các bản vẽ theo trí nhớ, nhanh chóng hoàn thành một bản ngay tại chỗ.
Hoàn tất công việc cũng đã ngả về chiều, bọn trẻ vẫn đang ở nhà nên cô không nán lại xưởng quá lâu.
Ngày hôm sau, Cố Tri Ý cứ nhìn chằm chằm Hồ Tư Tuệ mà không nói một lời, khiến Hồ Tư Tuệ không khỏi khẽ giật mình, trong lòng có chút chột dạ.
“Tiểu Ý, có chuyện gì vậy? Sao cậu cứ nhìn tôi mãi thế?” Hồ Tư Tuệ hỏi dò.
“Nói thật đi, mọi chuyện bắt đầu từ bao giờ?” Cố Tri Ý nghiêm mặt hỏi.
“Cái gì? Bắt đầu từ khi nào?” Hồ Tư Tuệ ban đầu ngây người ra, chưa kịp nắm bắt, nhưng rồi cô giật mình thon thót, chẳng lẽ chuyện tình cảm của mình đã bị phát giác?
Cố Tri Ý bắt lời: “Cậu tự hiểu tôi đang nói đến chuyện gì mà, phải không?”
Cố Tri Ý nói như đùa như thật.
Hồ Tư Tuệ bị vài ba câu của Cố Tri Ý làm cho tâm tình rối bời, không còn giữ được bình tĩnh.
“À, à này, Tiểu Ý, cậu nghe tôi nói đã. Tôi cũng đâu phải cố ý giấu các cậu đâu, chỉ là... hiện tại tôi và Trương Lực chưa đâu vào đâu mà? Nên tôi nghĩ chờ khi nào chuyện tình cảm được chắc chắn hơn thì sẽ kể cậu nghe sau.” Hồ Tư Tuệ vội vã giải thích.
Cố Tri Ý: Ôi trời đất ơi!!!
Hai người này vậy mà lại qua mặt cô mà lén lút yêu đương như vậy sao?
Điều quan trọng hơn cả là cô lại không hề nhận ra bất cứ manh mối nào.
“Nói thật đi, hai người bắt đầu từ khi nào?”
“Cũng chỉ mới, mới chớm nở thôi, chưa đầy một tháng nay.” Hồ Tư Tuệ cúi đầu nhỏ giọng nói.
Nói xong, cô nhận ra điều gì đó không ổn. Này, nghe cái giọng điệu này của Tiểu Ý, chắc chắn vẫn chưa biết gì rồi!
---