Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 872

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lâm Quân Trạch nấu cơm xong, bưng thức ăn lên bàn, thấy trong phòng vắng tanh không một bóng người bèn cất tiếng hỏi: “Chị dâu Chu đã về rồi sao?”

Cố Tri Ý trực tiếp liếc xéo anh một cái.

“Không về thì ở lại dùng bữa anh nấu sao?”

“ Đúng đó ba ba!” Tam Bảo thêm mắm thêm muối nói theo.

“Vợ à, ý của anh không phải là như thế.” Lâm Quân Trạch vội vàng giải thích.

“Anh chẳng qua không nghĩ tới người ta lại dễ dàng rời đi như vậy thôi mà.”

Thấy Cố Tri Ý không thèm để ý tới mình, Lâm Quân Trạch trừng mắt nhìn Tam Bảo một cái, ánh mắt hàm ý khó dò.

Tam Bảo lúc này mới không dám quấy phá nữa, ngoan ngoãn đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Đến tối, Cố Tri Ý mới nói chuyện này với Lâm Quân Trạch, Lâm Quân Trạch còn có thể làm gì khác ngoài việc ra sức dỗ dành cô vợ của mình đây chứ?

“Vợ ơi, mấy hôm nữa anh phải đi rồi, hay là mình đừng để tâm đến chuyện của người ngoài nữa được không?”

Cố Tri Ý trực tiếp gạt bàn tay của anh ra.

“Đây chẳng phải là mấy mối ong bướm vây quanh anh hay sao? Vậy mà anh gọi là chuyện của người ngoài à?”

“ Đúng đúng đúng, anh sai rồi, chỉ trách ông xã em đây đẹp trai quá đi thôi, được chưa nào?”

Cố Tri Ý lườm anh một cái đầy giận dỗi: “Anh đang tìm cách khác để tự khen mình đấy à? Thật chẳng biết xấu hổ!”

“Hì hì, có vợ là được rồi, cần mặt mũi làm gì chứ?” Lâm Quân Trạch cười tít mắt, nói đầy hí hửng.

“Qua mấy ngày nữa anh đi rồi, để em xem thử. Nếu chị ta còn giở trò gì, anh đừng trách em không khách sáo đâu đấy nhé!”

Cố Tri Ý cảnh cáo. Dù sao trước đây Lâm Quân Trạch cũng vì lòng tốt mà rước vào không ít phiền phức.

“Vợ ơi, anh vẫn biết phân biệt phải trái mà, em cứ tự xem mà xử lý vậy. Tóm lại là chúng ta không thể để một người ngoài đến phá hỏng sự êm đềm của gia đình mình, đúng không?” Lâm Quân Trạch bất đắc dĩ nói.

Từ tận đáy lòng mình, Cố Tri Ý khẽ thở phào nhẹ nhõm. Trước tiên cô phải nói rõ ràng với Lâm Quân Trạch, tránh để sau này lại có những chuyện khó giải thích.

Đương nhiên, nếu Lâm Quân Trạch vẫn còn mơ hồ, Cố Tri Ý cũng chẳng nói nhiều lời như thế này.

Vì thế hai người trò chuyện một lát rồi chìm vào giấc ngủ.

Lâm Quân Trạch bí mật làm nhiệm vụ nên sáng sớm vừa thức dậy, Cố Tri Ý đã giật mình khi không thấy anh đâu trên giường.

Vốn dĩ cô còn nghĩ rằng anh đã đi chuẩn bị bữa sáng, không ngờ lúc đứng lên thì thấy trên bàn có đặt một mảnh giấy.

Trên đó viết, anh đi làm nhiệm vụ, bởi vì nhiệm vụ đặc biệt nên không tiện tiết lộ cho cô hay. Anh bảo Cố Tri Ý ở nhà tự chăm sóc bản thân và hai đứa nhỏ.

Cố Tri Ý cầm lá thư trên bàn, chỉ biết lắc đầu thở dài.

Cái con người này thật là!

Nhưng nhìn thấy Lâm Quân Trạch nói trong thư rằng, anh đã mang theo chiếc áo ghi lê ấm áp cô đã chuẩn bị sẵn, cô cũng yên tâm phần nào.

Cố Tri Ý đứng lên làm bữa sáng cho lũ trẻ.

Sáng sớm thức dậy, Đoàn Đoàn với đôi mắt tròn xoe, cứ ngóng tìm bóng dáng cha đâu đó.

Đến Tam Bảo cũng hỏi sao hôm nay không thấy cha dậy sớm.

Cố Tri Ý bất đắc dĩ nói: “Cha của các con đã về đơn vị rồi, một thời gian nữa mới trở về.”

“À.” Tam Bảo không khỏi có chút thất vọng.

Cố Tri Ý nhéo nhẹ má bầu bĩnh của Đoàn Đoàn, cười nói: “Làm sao vậy? Cục bông của mẹ, bây giờ đã bắt đầu nhớ cha rồi sao?”

“Ưm ưm, cha!” không ngờ Đoàn Đoàn lại đáp lời Cố Tri Ý một cách rõ ràng.

Lần này Cố Tri Ý càng thấy... có chút hờn dỗi.

Cô không ngờ lần đầu tiên Đoàn Đoàn gọi cha mà Lâm Quân Trạch lại không có mặt ở đó.

Cố Tri Ý càng nghĩ thì trong lòng lại thấy nhẹ nhõm hẳn.

Đến lúc đó cô sẽ nói rằng tiếng đầu tiên Đoàn Đoàn gọi chính là ‘ mẹ ’.

Cố Tri Ý âm thầm suy tính như vậy.

Sau khi Lâm Quân Trạch đi rồi, hai đứa nhỏ lại được giao cho Hà Thúy trông nom.

Chỉ là đợi đến trưa Cố Tri Ý quay trở về nhà thì nhìn thấy Chu Mỹ Trân bưng đến một bàn đầy đồ ăn.

Cố Tri Ý nghĩ, trước khi Lâm Quân Trạch quay về đây thì dường như chị ta cũng chưa từng nhiệt tình đến thế. Thế nên, chắc là có điều gì đó bất ổn rồi đây nhỉ?

“Chị dâu, sao lại mang đồ ăn tới đây vậy?”

“Hôm nay hiếm lắm mới mua được nhiều đồ ăn ngon, chị mang đến chút ít cho em nếm thử, em xem thử tài nấu nướng của chị thế nào?”

Chu Mỹ Trân rất có lòng tin vào khả năng bếp núc của mình.

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 872