Mấy ngày sau đó, Chu Mỹ Trân vẫn giữ cái thói quen cũ rích, cứ thi thoảng lại mang chút đồ ăn đến nhà Cố Tri Ý. Mỗi lần như vậy, Cố Tri Ý đều vui vẻ cười tươi và nhận lấy.
Ban đầu, Chu Mỹ Trân còn cho rằng Cố Tri Ý cố tình giữ chặt Lâm Quân Trạch, không cho anh lộ diện gặp mặt mình. Vì vậy, mỗi lần ghé đến, chị ta đều chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng để có cơ hội làm sứt mẻ tình cảm đôi vợ chồng trẻ, Chu Mỹ Trân vẫn phải kiên nhẫn dò la tin tức.
Chỉ là cuối cùng vẫn chẳng hỏi han được tin tức gì của Lâm Quân Trạch ở nhà, lúc này Chu Mỹ Trân mới bắt đầu sinh nghi.
“Tiểu Cố ơi, sao dạo này chị chẳng thấy Quân Trạch đâu vậy?” Cố Tri Ý vừa nghe cái giọng điệu và cách xưng hô của Chu Mỹ Trân, trong lòng đã muốn bật cười rồi.
Chị ta gọi mình là Tiểu Cố thì khách sáo, nhưng lại thân mật gọi thẳng tên Lâm Quân Trạch như thể đã thân thiết lắm rồi...
Chẳng qua trên mặt Cố Tri Ý cũng không hề để lộ chút nào, cô chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Ôi chao, chị dâu, có phải em chưa kể với chị không? Ông xã nhà em đã về lại đơn vị rồi.”
Cố Tri Ý làm ra vẻ mặt như thể mình đã nói rồi mà Chu Mỹ Trân lại đãng trí quên béng mất.
Điều đó trực tiếp khiến Chu Mỹ Trân tức đến tím cả mặt.
Việc như thế này mà nói sớm một chút thì Chu Mỹ Trân cũng đâu đến nỗi ngày nào cũng kiên trì mang đồ ăn đến tận cửa nhà người ta thế này.
Kết quả bây giờ lại nói anh ta đã đi công tác từ sớm.
Vậy thì công sức mấy ngày ròng rã của chị ta tính là gì nữa chứ?
Nghĩ đến đây, Chu Mỹ Trân vẫn phải nghiến răng nuốt cơn giận này xuống bụng.
Cố nén giận, chị ta nặn ra nụ cười méo xệch nói: “À thì ra... là như vậy! Vậy cậu ấy có nói khi nào thì về không?”
Cố Tri Ý nhìn chị ta càng lúc càng thấy ngứa mắt, cô cũng chẳng buồn giả ngu nữa. Bèn hỏi thẳng chị ta.
“Chị dâu, sao em lại có cảm giác chị đặc biệt để ý đến ông xã nhà em vậy nhỉ?”
Chu Mỹ Trân không ngờ Cố Tri Ý lại thẳng thắn nói toạc ra như thế.
Lúc này, chị ta hơi lúng túng, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ nghiêm trang nói: “Thế... thế sao? Đây chẳng phải là do trước đó hai vợ chồng em đã giúp đỡ ba mẹ con nhà chị rất nhiều đó ư?”
Chu Mỹ Trân vừa cười gượng gạo vừa nói.
“Vậy sao? Ấy chà, chị cũng đừng khách sáo quá làm gì! Anh Lâm nhà em chính là người như thế, hết mực trọng tình nghĩa. Đừng nói là chị, mà với những anh em đồng đội khác, thỉnh thoảng anh ấy còn móc tiền trợ cấp của mình ra giúp đỡ họ nữa là.”
Cố Tri Ý làm ra vẻ mình hiểu rõ mọi nhẽ, lại còn hết lòng ủng hộ chồng.
Vậy là khiến cho Chu Mỹ Trân không thể nói thêm lời nào.
Chị ta vốn tưởng rằng với tính cách của Cố Tri Ý thì khó mà chịu được những chuyện ngang trái, nhưng không ngờ cô lại còn một mực đứng về phía chồng.
Chu Mỹ Trân còn có thể nói gì nữa đây?
Cũng chỉ đành gượng cười, nói đôi lời trái lòng, khen ngợi Cố Tri Ý.
Chỉ có điều, lúc này Lâm Quân Trạch không có ở nhà, thành ra Chu Mỹ Trân cũng chẳng còn lí do để ngày nào cũng lui tới cho thêm vất vả.
Chị ta chỉ nói dăm ba câu chuyện vãn với Cố Tri Ý rồi vội vã quay về.
Cố Tri Ý nhìn mấy thứ trong tay mình mà trong lòng vừa buồn cười vừa bất lực. Chắc hẳn người phụ nữ kia đã quá bí bách lắm rồi chăng?
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, bình yên và lặng lẽ. Lâm Quân Trạch một mặt bận rộn với công tác, Cố Tri Ý một mặt cũng vùi đầu vào chuyện học hành thi cử.
Chẳng mấy chốc, Cố Tri Ý rồi cũng dần bắt tay vào việc viết những bài luận về các vấn đề dân sinh.
Mỗi ngày, thầy cô đều ra đề bài, chẳng hạn như những vấn đề liên quan đến sự phát triển gần đây và phương hướng phát triển của đất nước trong tương lai, yêu cầu họ trình bày những suy nghĩ, quan điểm riêng của mình.
Vì vậy mà Cố Tri Ý lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi.
Sau này, Chu Mỹ Trân thì lại ít ngó nghiêng chuyện nhà cửa của Cố Tri Ý hơn hẳn, đương nhiên dù có đến thì Cố Tri Ý cũng chẳng có thì giờ mà bận tâm đáp lại chị ta.
Chẳng bao lâu sau, Đoàn Đoàn và Viên Viên cũng đã chập chững biết đi.
Cố Tri Ý lại phải tìm thêm một người nữa đến giúp trông nom nhà cửa, con cái.
Cô sợ một mình Hà Thúy sẽ không theo kịp hai đứa nhỏ, chỉ cần lơ đễnh quay mặt đi, là chúng đã chạy biến đâu mất rồi.
Vì thế, có hai người cùng trông nom vẫn là tốt hơn cả.
---