Thích Trúc dùng vẻ mặt tán thưởng nhìn mấy bức tranh này, sau đó hài lòng gật đầu liên tục. Ông ngẩng đầu nhìn cả nhà Lâm Quân Trạch, biết ngay vợ chồng Cố Tri Ý chính là cha mẹ của đứa bé.
Vì thế ông cất tiếng hỏi: “Hai người là cha mẹ của thằng nhóc này?”
“ Đúng vậy thưa ông Thích.” Cố Tri Ý gật đầu đáp.
“Quả là không tồi, không tồi, một hạt mầm tốt. Có thể hỏi một chút là thằng bé học được từ vị thầy nào hay không?” Thích Trúc cũng rất tò mò, có thể dạy ra một học sinh giỏi như vậy, rốt cuộc là vị danh họa nào trong giới của ông.
Ai ngờ Cố Tri Ý lại lắc đầu.
“Thưa ông Thích, chúng tôi thật lòng không dám giấu, chúng tôi vẫn chưa kịp mời thầy dạy vẽ cho cháu.” Nói tới đây, Cố Tri Ý cũng cảm thấy khá lúng túng.
Dù sao trước đó bàn tính mãi, đến bây giờ vẫn chưa tìm được một người thầy khai mở năng khiếu cho Tam Bảo.
“Chưa có thầy dạy ư?” Thích Trúc thể hiện rõ sự ngỡ ngàng đối với việc này.
Sau thoáng ngỡ ngàng, ông lại chợt nghĩ, vợ chồng Cố Tri Ý đã có phần lơ là đứa nhỏ này.
Một hạt mầm tốt đến thế mà!
Cố Tri Ý nhìn ánh mắt Thích Trúc đã hiểu, ánh mắt trách móc rõ mồn một. Nhưng chính mình không biết giải thích sao cho phải, chỉ biết cười trừ.
“Cô nói không mời thầy mà có thiên phú tốt như vậy, chẳng lẽ không cần một người thầy tài năng hơn để dẫn dắt cháu bé vào con đường nghệ thuật sao?” Thích Trúc không đành lòng để một hạt mầm tốt như vậy bị lãng phí.
Cố Tri Ý thấy ông đã thẳng thắn như vậy, cho nên mình cũng không thể vòng vo thêm nữa, liền trực tiếp nói: “Thật ra hôm nay nghe lão Lưu nói quen biết ngài, nên cháu có ý định ngày khác tới nhờ lão Lưu giới thiệu cháu với ngài một chút, thật tình không ngờ...” Cố Tri Ý không hề giấu giếm mà nói ra.
Đừng nói là lão Lưu không nghĩ tới, ngay cả Lâm Quân Trạch ở một bên cũng chưa nghĩ đến, mới đó mà vợ mình đã tính toán xa xôi đến vậy. Nhưng mà giờ đã lỡ lời rồi, chỉ đành chờ xem ông Thích phản ứng ra sao.
“Ông ơi, ông vẽ tranh rất giỏi ạ?” Tam Bảo đột nhiên tò mò hỏi.
“Ông ấy hả, vẽ tranh cũng tàm tạm, tạm thời cũng có thể chỉ dạy cháu chút đỉnh.” Thích Trúc nhìn đứa học trò thông minh lanh lợi như Tam Bảo, chợt nảy sinh lòng yêu tài.
Dù không nói thẳng, nhưng coi như gián tiếp thừa nhận muốn nhận Tam Bảo làm học trò.
“Vậy ạ? Vậy có phải con có thầy rồi hay không?” Tam Bảo hưng phấn nói.
“ Đúng vậy.” Thích Trúc cười khà khà trả lời.
Cố Tri Ý ở một bên thật không biết nên nói Tam Bảo là có cơ duyên may mắn đến nhường nào nữa.
“Ông Thích, thật sự chúng cháu vô cùng cảm ơn ông, nhân tiện hôm nay gặp đúng ngày lành, hay là chúng cháu mời ông cùng mọi người dùng bữa cơm thân mật?” Lâm Quân Trạch thấy Tam Bảo có thể có được một người thầy tốt như vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Thấy mọi người đều có mặt đông đủ, anh bèn ngỏ ý muốn mời mọi người dùng bữa để bày tỏ thành ý. Cũng tiện để đôi bên trò chuyện, tìm hiểu nhau hơn.
“Được được được, vậy để tôi đi báo họ một tiếng.” Thích Trúc cũng hiểu rằng quyết định vừa rồi vẫn còn nhiều điều cần bàn bạc, ông cũng muốn ngồi lại trao đổi thêm với cha mẹ Tam Bảo về những điều cần thiết.
Ông chủ Lưu vốn là người tinh đời, nhãn lực hơn người. Lúc này, thấy thầy Thích Trúc đã đồng ý nhận học trò, liền mau mắn nói đỡ: “Không sao cả, không sao cả. Về phần ông Ôn, để cháu giúp ông nói một tiếng là được. Ông cứ an tọa, để cháu lo liệu giúp ạ.”
Thấy có người thanh niên xung phong giúp đỡ, Thích Trúc cũng không tiện từ chối thêm.
Mọi người đã an tọa đầy đủ, lúc này Cố Tri Ý mới có dịp giới thiệu cặn kẽ hơn về gia đình mình với Thích Trúc. Sau khi đôi bên làm quen sơ bộ, Cố Tri Ý bắt đầu gọi các món ăn.
Thích Trúc vẫn âm thầm quan sát cả gia đình. Nhìn thấy các thành viên, đặc biệt là lũ trẻ nhỏ, đều được dạy dỗ chu đáo, lễ phép. Vừa rồi người lớn nói chuyện, lũ trẻ răm rắp ngồi im một góc, không hề nhắng nhít hay quấy rối.
Hiện tại lên bàn ăn, chào hỏi những người lớn tuổi xong xuôi, chúng cũng tự động an phận, ngồi im. Thậm chí còn biết giúp Cố Tri Ý tráng bát đũa. Vốn ông từng tự hỏi liệu quyết định nhận đồ đệ này có quá hồ đồ, vội vã chăng. Nhưng giờ nhìn phong thái, cung cách cư xử của cả gia đình, ông đã trong lòng thầm gật đầu tán thưởng.
---