Vậy thì cô cũng chẳng cần phải bận tâm đến tình nghĩa xóm giềng làm gì nữa.
“Chị dâu Chu đó ư? Sao hôm nay chị lại có thì giờ rảnh rỗi mà ghé qua đây vậy?” Cố Tri Ý vừa mở cửa, liền làm vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
“Ôi chao, hôm nay tan tầm chị mua ít thức ăn, không phải muốn mang sang cho các em một chút đó sao. Mọi người còn chưa dùng cơm đấy chứ?” Chu Mỹ Trân vừa nói vậy, ánh mắt đã bắt đầu lấm lét nhìn vào sân trong.
Ý đồ của chị ta, quả là không thể rõ ràng hơn được nữa.
“Chưa ạ, vậy thì phải cảm ơn chị dâu nhiều rồi.” Cố Tri Ý cười méo xệch nói xong, liền đưa tay định nhận lấy túi thức ăn Chu Mỹ Trân cầm trên tay.
Nào ngờ Chu Mỹ Trân lại lách người tránh đi, rồi làm ra vẻ quen thuộc, bước thẳng vào sân trong.
“Không sao đâu, để chị bưng giúp em cũng được.”
Vừa nghe tiếng Chu Mỹ Trân, Lâm Quân Trạch đã lẳng lặng né vào bếp.
“Ôi chao, hôm nay nhà em lại ăn món này hả?” Chu Mỹ Trân làm bộ kinh ngạc nói.
Vừa nhìn đã biết Cố Tri Ý chẳng phải người biết tằn tiện, vun vén cho gia đình.
Làm gì có nhà nào cứ suốt ngày mua đồ ăn sẵn bên ngoài chứ? Chị ta nghĩ thầm. Mấy món ăn làm sẵn này đã chẳng ngon hơn gì, mà còn đắt muốn đứt ruột ra!
Trong lòng Chu Mỹ Trân thầm mắng nhiếc Cố Tri Ý đến tám trăm lần.
Cứ như thể việc Cố Tri Ý không biết cách chi tiêu, tiêu tiền như nước chảy là tiêu tiền từ túi của chị ta vậy.
Cố Tri Ý nhìn dáng vẻ đó của chị ta, liền đoán được mười phần trong lòng chị ta đang toan tính điều gì.
Nhưng cô cũng làm như không hề hay biết, ngượng ngùng đáp: “ Đúng vậy, hôm nay về trễ, cho nên tiện đường ghé mua chút đồ ăn bên ngoài về.”
Chu Mỹ Trân làm bộ trách móc Cố Tri Ý vì đã cho mấy đứa nhỏ ăn uống qua loa.
“Vậy thì vừa hay, hôm nay chị mang cho em ít thức ăn, coi như thêm thắt bữa ăn cho mấy đứa nhỏ.” Nói rồi, chị ta liền đặt mâm cơm lên bàn.
Sau đó cũng chẳng có ý định rời đi, vẫn đảo mắt nhìn quanh khắp nơi như cũ.
Làm như lơ đãng hỏi: “À, hôm nay ở phố mới chị hình như còn thấy chú Lâm nhà em ở đó, chú ấy đã về đến nhà rồi sao?”
Đấy, xem kìa, đến nước này là không nhịn được nữa rồi?
“ Đúng vậy, đã về rồi. Ánh mắt chị dâu quả thật rất tinh tường.” Cố Tri Ý thầm cười nhạt nói.
Nhưng Chu Mỹ Trân dường như chẳng bận tâm đến lời mỉa mai của Cố Tri Ý, mắt vẫn đảo quanh quất.
“Ôi chao, thế anh Lâm đâu? Sao chị lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả?”
Đến lúc này Cố Tri Ý cũng chẳng còn ý định nhịn nhường.
Cô thẳng thắn hỏi: “Chị dâu, hôm nay chị tới đây không lẽ chỉ để gặp chồng em thôi sao?”
Cố Tri Ý nhìn thẳng vào Chu Mỹ Trân, ánh mắt sắc như dao, như thể đã đọc thấu mọi toan tính trong lòng chị ta.
Dù Chu Mỹ Trân vốn nổi tiếng là kẻ mặt dày, nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy chột dạ.
“Ha ha, làm gì có, làm gì có chuyện đó. Chị cũng đã mang đồ ăn tới rồi, thôi chị về đây.” Chu Mỹ Trân vội vã đáp lời.
Hôm nay cũng là dịp tốt để Cố Tri Ý dứt điểm chuyện này một lần cho xong.
Bằng không, cứ hai ba ngày lại phải nơm nớp lo lắng, canh chừng chị ta mãi sao?
Cố Tri Ý vốn dĩ thích cuộc sống bình yên, lẽ nào lại giữ một người chướng mắt ở lại, tự chuốc lấy phiền toái vào thân? Cô đâu phải kẻ thích bị dày vò.
“Chị dâu Chu, hôm nay hiếm khi chị ghé nhà chơi, hay là ở lại dùng bữa cùng gia đình em nhé?”
Cố Tri Ý niềm nở mời mọc.
Ban đầu Chu Mỹ Trân không nhìn thấy Lâm Quân Trạch nên không khỏi thất vọng.
Nào ngờ Cố Tri Ý vậy mà lại giữ chị ta ở lại?
Thế thì làm sao Chu Mỹ Trân có thể bỏ lỡ cái cơ hội béo bở này cho được!
Nhưng trên mặt chị ta vẫn giả bộ ngại ngùng nói: “Việc này... e rằng không thích hợp lắm đâu nhỉ?”
Cố Tri Ý liếc mắt một cái đã nhìn thấu vẻ mừng thầm trong đáy mắt Chu Mỹ Trân, nhưng cô vẫn nhiệt tình giữ lại: “Không sao đâu, không sao đâu mà. Vừa hay hôm nay em mua khá nhiều thức ăn.”
Vốn là người chẳng mấy khi khách sáo, thấy vậy, Chu Mỹ Trân cũng chẳng từ chối thêm, liền ở lại nhà Cố Tri Ý dùng cơm.
“Quân Trạch ơi, anh chuẩn bị xong chưa?” Cố Tri Ý cất tiếng gọi vọng vào gian bếp.
Lâm Quân Trạch đang loay hoay trong bếp, nghe vợ gọi cũng chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, chỉ đành lớn tiếng đáp lại: “Vợ ơi, em đợi anh một lát nhé.”
---