Anh nhìn thấy Đoàn Đoàn bị Chu Mỹ Trân lao tới, Đoàn Đoàn muốn né tránh, kết quả cái trán lại đập mạnh lên bậc cửa đá.
Đoàn Đoàn sững sờ mất một giây, sau đó vì đau đớn mà òa lên khóc thảm thiết.
Lâm Quân Trạch lập tức chạy qua, cẩn thận ôm Đoàn Đoàn lên.
Mấy người anh trai vốn còn đang xem kịch, không ngờ em gái mình đã bị ngã đến chảy m.á.u thế này?
Lúc này tất cả cũng chạy đến.
Tiếng khóc của Đoàn Đoàn vang dội khắp sân.
Khi Cố Tri Ý chạy đến bên cạnh Đoàn Đoàn thì vừa vặn Lâm Quân Trạch đã ôm cô bé, mà trên trán Đoàn Đoàn là một vệt m.á.u tươi cứ thế chảy dọc xuống gò má.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đưa con bé đến trạm xá!” Cố Tri Ý vụt đến bên Lâm Quân Trạch, quát lớn.
Lâm Quân Trạch cũng biết lúc này không phải lúc đôi co, anh ôm chặt Đoàn Đoàn lập tức chạy ra bên ngoài.
Mấy đứa bé cũng chạy theo, chỉ có Đại Bảo nhìn thấy Viên Viên đang đứng một bên khóc đến nấc lên từng tiếng.
Cậu bé lựa chọn ở lại.
Cố Tri Ý nhìn thấy Lâm Quân Trạch đi rồi thì không nói gì thêm mà trực tiếp đến trước mặt Chu Mỹ Trân, giáng cho chị ta hai cái tát nảy lửa.
Đừng thấy bình thường Cố Tri Ý không làm gì, nhưng sức tay của cô thì không hề nhỏ. Cô trực tiếp đánh Chu Mỹ Trân lảo đảo mấy bước rồi ngã vật xuống đất.
Cố Tri Ý đánh xong mấy cái tát vẫn chưa hết giận, nên lại bước đến đá thêm mấy cú liền.
Mãi đến khi Chu Mỹ Trân nằm co quắp trên mặt đất, bị đá đến mức rên rỉ nhưng miệng vẫn không ngừng cầu xin Cố Tri Ý rủ lòng thương.
“Em gái, em gái ơi, tôi, tôi bị quỷ ám rồi, tôi sai rồi!”
Cố Tri Ý hoàn toàn làm ngơ trước tiếng khóc lóc cầu xin của Chu Mỹ Trân.
Sau đó cô mới ngồi xổm trên mặt đất, nhìn gương mặt đau đớn của Chu Mỹ Trân đang nằm vật vã van xin, Cố Tri Ý đột nhiên nâng tay trực tiếp bẻ gãy một cánh tay của Chu Mỹ Trân.
Nhờ những chiêu thức cô học được từ kiếp trước, việc bẻ gãy hai cánh tay này của Chu Mỹ Trân vẫn thừa sức.
Nhìn thấy Chu Mỹ Trân nằm trên mặt đất, mồ hôi lạnh không ngừng vã ra, nhưng Cố Tri Ý vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận.
Chỉ là đến cuối cùng cô lại nhớ đến vết thương của Đoàn Đoàn, vì vậy mà đứng lên, nhìn Chu Mỹ Trân đang chật vật dưới đất: “Không phải chị không muốn đi sao? Được thôi, tôi sẽ giúp chị đạt được ý nguyện.”
Cố Tri Ý nói xong thì xoay người ra ngoài.
Gần khu này có một trạm xá, Cố Tri Ý biết rõ chỗ đó, vì vậy cô đã chạy thẳng đến trạm xá.
Lúc cô đến nơi thì bác sĩ đang giúp đứa bé sơ cứu vết thương.
Nhị Bảo im lặng đứng bên cạnh, cậu bé căng thẳng nhìn Đoàn Đoàn.
Đến lúc này, Đoàn Đoàn vẫn không ngừng khóc, cô bé nhìn thấy Cố Tri Ý đến liền nức nở muốn cô ôm vào lòng.
Vừa vặn bác sĩ phải cạo đi một mảng tóc ở đó, phải sát trùng xung quanh, rồi chuẩn bị khâu vết thương lại.
Cố Tri Ý bước lên vươn tay ôm Đoàn Đoàn vào lòng, cô nhẹ nhàng vỗ về, dỗ dành.
Vị trí vết thương nằm bên trên lỗ tai, bác sĩ xem xét thấy vết rách khá sâu nên phải khâu lại.
Đoàn Đoàn nghiêng người, vùi đầu vào trước n.g.ự.c của Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý nhìn vết thương đó, oán hận Chu Mỹ Trân càng thêm chất chồng trong lòng cô.
Nhưng lúc này, khi thấy Đoàn Đoàn đau đớn đến mức hít từng hơi khí lạnh, Cố Tri Ý vội thầm hỏi hệ thống.
“Mông Mông, hệ thống có thuốc gây tê cho Đoàn Đoàn không? Có thể làm con bé bớt đau đớn lại không?”
Cố Tri Ý lặng lẽ hỏi Mông Mông trong tâm trí.
Mông Mông vui mừng khôn xiết, cảm thấy cuối cùng mình cũng có dịp ra tay.
Nó vội vàng đáp lời: “Có chứ, có chứ! Thuốc gây tê cục bộ đây, cô muốn lúc nào cũng có thể cung cấp ngay lập tức.”
Nhận thấy xung quanh có khá đông người, Cố Tri Ý đành phải suy tính cẩn thận.
Cô giả vờ rút chiếc khăn mùi soa từ túi áo, vờ như muốn cầm m.á.u cho Đoàn Đoàn, rồi nhẹ nhàng lau quanh vết thương.
Mông Mông đã kịp thời thoa thuốc tê lên chiếc khăn.
Ngay lập tức, thuốc đã phát huy tác dụng.
---