Cố Tri Ý nhìn thấy có người đang làm nghề mộc, có người tưới rau. Nếu không phải là một người đang bị kìm kẹp như cô, có lẽ sẽ cảm thấy đây là một cảnh tượng ấm áp và yên bình.
Nhưng mà, bây giờ cô lại là người bị bán vào đây, hơn nữa, những người làm việc ở đây hầu như đều là những phụ nữ tương đối lớn tuổi và trẻ con.
Cố Tri Ý còn cố ý quan sát bàn chân của các cô gái ấy. Có thể nói là rất nhỏ, ừm… giống như những đôi chân bị bó buộc từ thời phong kiến vậy.
Đây đã là tập tục từ bao đời nay rồi còn gì. Nhìn dáng vẻ này thì có lẽ những người phụ nữ ở đây đều như vậy.
Còn có một chuyện nữa là, những người phụ nữ kia đều mặc quần áo và trang sức tương đối truyền thống. Hiển nhiên, nơi này giống như một chốn thâm sơn cùng cốc tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, thành một chốn riêng của bọn họ vậy.
Cố Tri Ý men theo dãy nhà trọ, đi sang một bên khác, hướng về phía triền núi dựng đứng.
Lúc này, người phụ nữ kia lại tỏ vẻ tương đối căng thẳng. Hơn nữa cũng bắt đầu khuyên Cố Tri Ý quay về.
“Bên này đều chỉ có mấy ngọn núi lởm chởm thôi, chẳng có gì đẹp mà ngắm cả, chúng ta trở về đi.” Nói xong, bà ta liền kéo Cố Tri Ý quay đầu lại.
Cố Tri Ý:…
Vậy thì chắc chắn là có chuyện gì đó rồi.
Mới vừa nghĩ như vậy, Cố Tri Ý liền nghe thấy tiếng người vỗ về trẻ nhỏ ở bên trong…
Cho nên, tiếng khóc mà đêm qua cô nghe thấy, là truyền ra từ nơi này sao.
“Nơi này có trẻ em ư?” Cố Tri Ý giả đò không hiểu hỏi.
“Không có, chắc chắn là cô nghe nhầm rồi.” Nói xong liền ngăn cản Cố Tri Ý đi tới đó. Thuận thế kéo Cố Tri Ý quay lại.
Cố Tri Ý vừa vặn quay đầu, nhìn thấy một cặp mắt lóe lên trong lùm cây.
Này? Không ngờ bọn họ tới nhanh như vậy.
Cố Tri Ý lẳng lặng đưa mắt ra hiệu về phía đối phương.
Ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía mấy căn nhà mà lúc trước cô định đi vào kia, thấy đối phương khẽ gật đầu, lúc này Cố Tri Ý mới thuận theo ý của người phụ nữ kia mà quay về.
Trên đường đi, cô vẫn làm ra vẻ không hiểu chuyện gì.
“Haizz, nơi này đúng là rất nhàm chán đó.” Cố Tri Ý cũng làm bộ lơ đãng nói.
Không hề đề cập tới những thứ mà cô vừa nhìn thấy chút nào cả.
Chỉ sau khi đi xem xét một vòng như vậy, mới làm ra vẻ không thú vị mà đi về.
Người phụ nữ kia thấy Cố Tri Ý không có gì khác thường, cũng liền không bận tâm nữa. Sau khi dẫn Cố Tri Ý trở về, bà ta liền đi làm việc của mình.
Cố Tri Ý chờ sau khi cô ta đi rồi, mới lấy ra giấy bút từ không gian tùy thân của mình, viết ra những phát hiện mấy ngày nay của cô lên giấy.
Chuẩn bị chờ đến khi nào đó, sẽ gửi tin tức này cho Lâm Quân Trạch.
Không sai, vừa rồi cái người trong lùm cây kia chính là Lâm Quân Trạch.
Mà Cố Tri Ý cũng thật sự không ngờ, nhanh như vậy Lâm Quân Trạch đã có thể tìm tới nơi này.
Bản thân Lâm Quân Trạch cũng không thể tin nổi, lúc trước khó khăn đến thế, vậy mà khi lọt vào được, mọi chuyện lại dễ dàng đến không ngờ.
Sự việc diễn ra suôn sẻ đến mức ngay cả người trong cuộc cũng khó mà tin nổi.
Thế nhưng, Lâm Quân Trạch không thể vì sự thuận lợi khó tin này mà đ.â.m ra lo sợ cạm bẫy, chần chừ không dám tiến bước.
Cũng may mắn thay, trời quả nhiên không phụ người có lòng.
Lần này, anh đã hoàn toàn chắc chắn Cố Tri Ý đang ở ngay gần đây.
Vậy thì những việc cần làm sắp tới sẽ tương đối dễ dàng triển khai.
“Người vừa rồi chính là chị dâu của các cậu, lát nữa, chúng ta cứ thế mà làm …”
Một bên, Lâm Quân Trạch khẽ khàng sắp đặt kế hoạch, chuẩn bị chờ đợi đến khi tìm được Cố Tri Ý rồi mới tính toán tiếp.
Cố Tri Ý ở căn phòng bên kia cũng chẳng rảnh rỗi chút nào. Cô lo sợ đến lúc gặp mặt sẽ không có thời gian giãi bày, nên đã viết hết những lời muốn nói ra giấy.
Nhân tiện, cô còn phác thảo lại lộ trình đến chỗ Thái Thu Nguyệt theo trí nhớ của bản thân.
---