Cố Tri Ý cẩn thận nhớ lại. Coi như có ra vào nơi này rồi, nhưng chỉ cần tìm được khu vực phụ cận phía bên kia thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Vậy thì chuyện tiếp theo, cũng chỉ còn là chờ Lâm Quân Trạch đến tìm cô nữa mà thôi.
Cho đến nửa đêm, khâu phòng bị ở khu vực này cũng sẽ tương đối lỏng lẻo.
Dù sao thì bọn họ vẫn luôn rất yên tâm với nơi ở của mình, tuyệt nhiên không thể ngờ đến chuyện sẽ có người dám lén lút đột nhập vào đây.
Lâm Quân Trạch cũng khéo léo tìm được đến căn phòng của Cố Tri Ý.
Anh cạy cửa sổ, rồi nhẹ nhàng lách mình chui vào trong.
Cố Tri Ý vừa nghe thấy động tĩnh, biết Lâm Quân Trạch đã đến, trong lòng không khỏi dâng lên niềm hồi hộp khôn tả.
Cô liền đứng dậy, rón rén bước tới cạnh cửa, lắng tai nghe ngóng xem bên ngoài có bất kỳ động tĩnh nào không.
Cũng may mắn, Lâm Quân Trạch không tốn bao lâu đã mở được cửa sổ, không hề kinh động đến bất kỳ ai khác.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Lâm Quân Trạch, Cố Tri Ý cảm thấy bao nhiêu ấm ức tích tụ bấy lâu trong lòng đều ào ạt dâng trào.
Thế nhưng rõ ràng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để hai người giãi bày tâm sự.
“Vợ ơi, em có làm sao không?” Lâm Quân Trạch vừa vượt qua cửa sổ nhảy vào, đã vội vã chạy thẳng đến trước mặt Cố Tri Ý, khẩn khoản hỏi.
“Em không sao, quả thực chẳng hề hấn gì. À mà này, hôm nay chỗ đó có phải có phụ nữ và trẻ em không?” Cố Tri Ý thoáng nhớ đến căn phòng ban ngày cô từng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
“Không sao là tốt rồi. Chuyện này nói ra e rằng dài dòng lắm, giờ anh phải đưa em ra ngoài trước đã.” Lâm Quân Trạch khẽ khàng lên tiếng.
Cố Tri Ý nương theo Lâm Quân Trạch, thận trọng trèo qua cửa sổ ra bên ngoài.
Sau đó, cô cùng anh tiến về phía nơi mà buổi sáng cô đã nhìn thấy anh.
“Lão đại, chị dâu, hai người đã đến! Đi thôi, chúng ta cần rút lui ngay.” Cấp dưới của Lâm Quân Trạch đang ẩn mình trong bóng đêm, khẽ khàng thúc giục.
Cố Tri Ý cũng hiểu rõ tình thế cấp bách, không thể nói nhiều, liền gật đầu. Mọi người len lỏi ẩn mình trong bụi cỏ, bò đến lối vào hang động mà bọn họ đã phát hiện từ trước.
Thế nhưng, đã có kẻ chờ sẵn ở đó.
Thôi rồi!
Lâm Quân Trạch theo bản năng đẩy Cố Tri Ý ra phía sau để bảo vệ cô.
“Vợ ơi, em theo sát anh.” Vừa dứt lời, anh đã xông lên tấn công trước.
Kẻ cầm đầu bên kia nhìn thấy Lâm Quân Trạch đang nắm tay Cố Tri Ý, đôi mắt hắn ta đỏ ngầu lên vì giận dữ.
“Đó là vợ của tôi! Buông cô ấy ra ngay!” Hắn ta gầm lên rồi xông thẳng vào, định đoạt lại Cố Tri Ý.
Lâm Quân Trạch ra chân, đá văng hắn ta bay xa.
Kẻ lớn tuổi bên kia nhìn thấy cháu trai mình bị đá ngã lăn trên đất, cũng phẫn nộ ra hiệu cho những kẻ phía sau, hạ lệnh tấn công nhóm của Lâm Quân Trạch.
Tình hình bỗng chốc trở nên hỗn loạn. May mắn là vũ khí những kẻ kia cầm chỉ là mấy cây gậy gộc tre nứa tạp nham, tuy vẫn có thể gây thương tích nhưng ít ra còn đỡ hơn là dùng đao kiếm.
Nhóm người của Lâm Quân Trạch đều là những chiến sĩ đã được huấn luyện bài bản, nên đương nhiên chiếm được ưu thế trong giao chiến.
Đối phương thấy tình hình không ổn, kẻ lớn tuổi kia liền nhìn nhóm Lâm Quân Trạch bằng ánh mắt hung ác nham hiểm, chuẩn bị kích hoạt một loại cơ quan nào đó.
Cũng may Lâm Quân Trạch vẫn luôn chú ý tới hành động của bọn chúng, nên anh quát lớn ngay lập tức: “Nhanh lên, chạy ngay đi!”
Cố Tri Ý nhớ tới tờ giấy mình đã viết từ trước, thầm nghĩ nên để vài người đi trước, mọi người tản ra khắp nơi. Nếu bọn họ ra ngoài trước, cũng có thể tranh thủ thời gian tìm cách cứu viện Thái Thu Lan.
Hơn nữa, phía bên kia còn có nhiều người phụ nữ khác…
Cố Tri Ý nghĩ, cứu được một người thì tốt một người.
Thế là cô không nói thêm lời nào, vội vàng nhét tờ giấy trong tay vào tay Điền Huy – cấp dưới của Lâm Quân Trạch.
“Mọi người cầm lấy cái này, mau đi trước để cầu cứu, chúng ta tách nhau ra mà chạy.”
Rõ ràng Lâm Quân Trạch cũng hoàn toàn tán đồng ý tưởng này của Cố Tri Ý, nên anh thét lớn với mọi người: “Mau chạy trước đi!”
Mấy người nhận lấy tờ giấy, liền lập tức chạy nhanh về phía bên phải.
Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch chạy về một hướng khác, nhưng mục tiêu chính của những kẻ truy đuổi vẫn là Lâm Quân Trạch. Số người được phái đi bắt Điền Huy thật ra lại không nhiều.
Cho nên Điền Huy đã chạy thoát ra ngoài trước. Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch dù trên đường gặp phải chút cản trở, nhưng cũng bám sát nhau và chạy được ra ngoài.
Tuy nhiên, những kẻ truy đuổi vẫn bám riết không buông.
---