Hai người bất giác đã chạy tới đỉnh núi, giờ thì đã cùng đường rồi.
Lâm Quân Trạch nhìn xuống vách núi hun hút không thấy đáy, Cố Tri Ý cũng quay đầu thoáng nhìn, đôi chân cô đã mềm nhũn ra.
“Vợ à, đừng sợ.” Lâm Quân Trạch vẫn không quên trấn an vợ mình.
“Đó là vợ của tôi!” Người đàn ông trong sơn cốc lúc trước vẫn không bỏ cuộc, ánh mắt hắn vẫn si mê dán chặt vào Cố Tri Ý.
Lâm Quân Trạch không muốn đôi co vô ích với đối phương.
Anh hỏi thẳng Cố Tri Ý: “Vợ à, em có sợ không?”
Cố Tri Ý dĩ nhiên hiểu Lâm Quân Trạch hỏi câu này lúc này là có ý gì.
Ý anh ấy đã quá rõ rồi …
Nhưng hiện tại hai người họ không còn lựa chọn nào khác. Vì vậy, cô kiên định nhìn Lâm Quân Trạch.
“Có anh ở đây, em không sợ.”
“Tốt. Nhắm mắt lại.”
Cố Tri Ý ngoan ngoãn nhắm chặt mắt lại.
Thế rồi, Lâm Quân Trạch ôm chặt Cố Tri Ý, gieo mình xuống.
Lâm Quân Trạch không thể cam chịu số phận nghiệt ngã như vậy.
Vì vậy, khi hai người rơi tự do, Lâm Quân Trạch vẫn không ngừng quan sát, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể bám víu, thậm chí nếu không có, anh cũng phải tìm vật gì đó làm đệm lót, cốt để giảm thiểu thương tích cho cả hai.
Bên tai Cố Tri Ý chỉ còn lại tiếng gió rít gào. Rõ ràng ngay cả Cố Tri Ý cũng không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, liệu có phải sẽ cùng Lâm Quân Trạch tan xương nát thịt dưới vách núi này, hay sẽ có một kỳ tích nào đó.
Trong chốc lát, Cố Tri Ý cảm thấy mình như một lần nữa sống lại ký ức hai kiếp người.
Cha mẹ gặp biến cố, cô may mắn có được dị không gian, sau đó xuyên không đến niên đại này, có năm đứa con đáng yêu, và cả người đàn ông đang cận kề bên cô lúc này.
Còn có cha mẹ yêu thương, gia đình… bè bạn… và cả sự nghiệp riêng chưa kịp gây dựng.
Nhưng vào lúc này, Cố Tri Ý đột nhiên cảm thấy những thứ ấy đều trở nên không còn quan trọng.
Có lẽ đây là số mệnh của nguyên chủ, cũng là định mệnh thuộc về cô.
Mọi chuyện đã qua, tựa hồ áng mây trôi bồng bềnh, tất cả rồi sẽ khép lại tại đây…
Nhưng nếu hỏi Cố Tri Ý có cảm thấy tiếc nuối hay không?
Trừ việc chưa kịp trừng trị những kẻ đã hại mình, Cố Tri Ý cảm thấy chẳng còn gì phải hối tiếc.
Tuy nhiên, ngay khi Cố Tri Ý đang suy tư miên man, hai người bỗng chốc mắc kẹt trên một cành cây lớn.
Tiếng gió bên tai Cố Tri Ý giờ đây rõ ràng đã lắng dịu đi, cô bèn từ từ mở mắt.
Sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt Lâm Quân Trạch sát gần bên cô.
“Vợ à, xem ra, lần này chúng ta đã may mắn thoát nạn hiểm nghèo.” Lâm Quân Trạch hiếm khi còn giữ được tâm trạng nói đùa.
Lúc này, Cố Tri Ý mới thực sự nhìn rõ tình cảnh hiện tại của họ.
Đại khái là không mấy khả quan, nhưng ít nhất hiện tại hai người bọn họ đã tạm thời giữ được an toàn.
“Vợ à, em có dây thừng không?” Lâm Quân Trạch mở miệng hỏi.
Nếu như lúc này Lâm Quân Trạch không gợi nhắc, Cố Tri Ý suýt nữa đã quên mất mình còn có dị không gian.
Tức thì, một cuộn dây thừng chắc chắn xuất hiện trong tay cô.
“Vợ à, em hãy tự mình bám chặt lấy nhánh cây, anh sẽ xử lý nhanh thôi.” Lâm Quân Trạch nhìn cái cây có vẻ không mấy vững chãi. Vừa rồi anh đã kịp chú ý thấy bên cạnh hình như có một cửa hang động.
Vì thế, Lâm Quân Trạch suy tính, dù sao bám trụ trên cây cũng không thể an toàn mãi, tốt nhất vẫn là nên tìm đến hang động kia thì đáng tin cậy hơn.
Cố Tri Ý nghe lời Lâm Quân Trạch, cũng đã hiểu rõ ý định của anh.
Thế nên cô lấy từ trong dị không gian ra một đôi bao tay để Lâm Quân Trạch dùng, tiện thể đưa thêm vài món đồ lặt vặt anh có thể cần.
“Không cần đâu vợ à, chỉ cần dây thừng và con d.a.o là đủ rồi.” Nói rồi, Lâm Quân Trạch ném sợi dây thừng ra xa.
Anh mau chóng cố định một đầu dây vào một mỏm đá chắc chắn. Sau khi kéo thử, đảm bảo sợi dây đã vững chãi, anh quay người lại nhìn Cố Tri Ý.
“Vợ à, anh sẽ đi trước, em cứ ở đây chờ anh.” Lâm Quân Trạch nói xong, anh tự mình tụt xuống trước, sau đó dùng chân đạp mạnh vào vách đá để tạo lực đẩy, đưa anh đến vị trí phía trên hang động kia.
Sau khi vào hang, đảm bảo bên trong an toàn, Lâm Quân Trạch mới ném sợi dây thừng trở lại cho Cố Tri Ý.
---