Một phần nữa là vì công việc của Lâm Quân Trạch ở đây. Để được giữ lại Bắc Kinh này, anh đã phải vất vả lắm. Vả lại, bên này cô cũng đã mua nhà cửa ổn định rồi, nếu cứ tùy tiện mà bỏ đi thì quả là khó lòng bỏ lại tất cả.
“ Đúng vậy, bên này cậu còn có bạn bè, còn có sự nghiệp và nhà cửa. Nếu chuyển hẳn sang Thâm Quyến bên kia thì là coi như phải bắt đầu lại từ con số không.” Ngô Cát Vi cau mày nói.
“Ừm, hiện tại tớ cũng mới chỉ suy tính những bước đầu. Cụ thể ra sao còn phải đợi lão Lâm bàn bạc tính toán đã. Nhân dịp mùa hè rảnh rỗi, tớ mới qua bên đó tìm hiểu tình hình trước.”
Thái Thu Lan nhìn Cố Tri Ý với ánh mắt đầy thán phục.
“Nếu phải nói thì trong mấy người chúng ta, Tiểu Ý là người dũng cảm nhất, lại còn có tài làm ăn. Cậu nói xem, cậu học ngành báo chí rốt cuộc là để làm chi vậy?”
Mấy người còn lại đều không thể lý giải được vấn đề này.
Nếu Cố Tri Ý học chuyên ngành kinh tế thì còn có thể lý giải, nhưng ngành báo chí này quả thực chẳng dính dáng gì với công việc cô đang làm.
“Những chuyện này, cứ để sau này, các cậu khắc sẽ rõ thôi.”
Cố Tri Ý lắc đầu, nở một nụ cười ẩn ý khó dò.
“Được được được, chủ tiệm Cố của chúng ta đã có những tính toán riêng.”
Thấy hỏi cũng không thể moi thêm được điều gì, cả bọn bèn thôi không gặng hỏi nữa. Mọi việc rồi cũng sẽ rõ ràng.
Ăn uống xong xuôi, Cố Tri Ý tiện đường ghé qua nhà máy. Trương Lực cũng vừa hay đã hoàn thành xong công việc của mình. Cố Tri Ý bèn ghé qua hỏi thăm tình hình làm ăn gần đây của nhà máy.
“Gần đây, sản xuất tăng vọt đáng kể. Cũng may trước đó đã tính toán trước mà chuẩn bị máy móc rất chu đáo, nếu không, e rằng sẽ không theo kịp nhu cầu của thị trường.”
Hai người họ lặng lẽ dõi theo những công nhân đang bận rộn, cùng sự vận hành nhịp nhàng của máy móc, thỉnh thoảng trao đổi với nhau vài câu. Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, lúc này Cố Tri Ý mới khéo léo nhắc đến chuyện đại sự của Trương Lực.
“Thế nào rồi? Năm nay có thể lo liệu chuyện cưới hỏi với Tuệ Tuệ được không?” Cố Tri Ý mỉm cười hỏi.
“Chị dâu, chị còn lạ gì tính em. Em chỉ mong rước Tuệ Tuệ về làm vợ ngay tức khắc ấy chứ. Chẳng qua em cũng không muốn cô ấy chịu thiệt, nên phải chuẩn bị chu đáo mọi thứ tốt đẹp mà cô ấy xứng đáng có được.”
Đối với chuyện này, Trương Lực đặc biệt coi trọng.
“Ừm, trong lòng em đã có tính toán là được rồi. Bên chị và Lâm Quân Trạch cũng đang nóng lòng chờ đây.”
“ Đúng vậy, chẳng qua em nghĩ có lẽ Tuệ Tuệ còn chưa muốn kết hôn sớm như vậy.” Trương Lực bất đắc dĩ nói.
“Cũng sắp đến thời điểm rồi. Hai đứa hẹn hò lâu như thế, cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà. Dù ngoài miệng Tuệ Tuệ nói không vội, nhưng trong lòng chắc cũng đang nóng lòng muốn em mau chóng đón về làm vợ đấy thôi.”
Cố Tri Ý nhắc đến tâm tính của Tuệ Tuệ thì chỉ lắc đầu, khẽ tủm tỉm cười.
“Được rồi, hai đứa cũng nên bàn bạc với nhau đi, nếu có thể giải quyết dứt điểm thì làm luôn đi, vả lại, chính sách kế hoạch hóa gia đình cũng đã được ban hành rồi.”
Cố Tri Ý nhắc đến chuyện ban hành chính sách kế hoạch hóa gia đình. Đến lúc đó, hai người họ cũng chỉ có thể có một đứa bé mà thôi.
“Không sao cả, có một đứa cũng là quý rồi, trai hay gái thì đều là con mình cả mà.” Trương Lực đang nghĩ đến sau này mình sẽ có một cô con gái dáng dấp giống hệt Hồ Tư Tuệ. Chỉ nghĩ đến đó, khóe môi anh đã không nén được một nụ cười rạng rỡ.
Cố Tri Ý lắc đầu bất đắc dĩ.
Dặn dò Trương Lực thêm vài câu xong thì cô chuẩn bị quay về.
Đoàn Đoàn và Viên Viên giờ cũng đã lên ba rồi, hai đứa nhỏ vẫn được chị Hà Thúy chăm nom thay. Trước đó vì con trai thím Khưu vừa kết hôn và sinh con, nên thím ấy phải ở nhà để chăm sóc cháu nội, không thể tiếp tục giúp Cố Tri Ý nữa.
Vốn dĩ Cố Tri Ý còn muốn tìm người khác đến giúp, nhưng chị Hà Thúy thấy các cháu cũng đã cứng cáp, một mình chị cũng có thể trông coi được.
Vì vậy chị đã nói với Cố Tri Ý rằng một mình chị cũng có thể lo liệu cho hai đứa nhỏ.
Nghe chị Hà Thúy nói vậy, Cố Tri Ý cũng không thuê thêm người làm gì. Dù sao, nếu có người mới, cả bọn trẻ lẫn người chăm sóc đều phải làm quen lại từ đầu, khá phiền phức.
---