Buổi tối, sau bữa cơm, Cố Tri Ý mới nói với lũ trẻ chuyện cô phải đi xa nhà. Vốn dĩ cô còn nghĩ lũ trẻ sẽ quyến luyến không muốn rời, ai ngờ tất cả đều điềm nhiên nói với Cố Tri Ý: “Mẹ, mẹ cứ đi đi! Chúng con sẽ ngoan ngoãn ở nhà.”
Đôi mắt Tam Bảo long lanh đảo tròn. Trong ánh mắt ấy lộ rõ vẻ cậu bé đang bày mưu tính kế gì đó nữa rồi.
“Tam Bảo, đừng tưởng mẹ không biết con đang tính gì. Sau khi mẹ đi rồi thì con vẫn phải theo thầy Thích học vẽ. Mà mỗi ngày chỉ được xem ti vi hai tiếng thôi đấy nhé.”
Cố Tri Ý vừa dứt lời, Tam Bảo đã xụ mặt xuống. Hiển nhiên là kế hoạch nhỏ của cậu bé đã đổ bể. Mấy đứa bé còn lại thì chẳng hề hấn gì.
Thậm chí Đoàn Đoàn còn vỗ vào bả vai Cố Tri Ý, nói giọng dõng dạc như người lớn: “Mẹ cứ yên tâm ra ngoài nhé, con ở nhà sẽ canh chừng các anh.”
Cố Tri Ý phì cười, nhìn cô con gái bé bỏng một cách trìu mến. Con bé này, phải tự lo cho bản thân trước đã, dù nghĩ vậy, Tri Ý vẫn dịu dàng đáp lời:
“Được, vậy mẹ sẽ giao nhiệm vụ này cho Đoàn Đoàn và Viên Viên của chúng ta.”
Cố Tri Ý ra vẻ nghiêm túc giao trọng trách ấy cho hai đứa bé, khiến cả hai đứa bé hớn hở ra mặt. Chúng đua nhau vỗ n.g.ự.c nói: “Mẹ cứ yên tâm đi!”
Cố Tri Ý không khỏi bật cười. Thôi rồi, đám trẻ con đúng là dễ dụ thật.
Hiện tại Cố Tri Ý chỉ còn mỗi mối lo là kiếm người coi sóc lũ trẻ thôi. Trong nhà vẫn nên có một người lớn trông chừng thì hơn.
Cô muốn đi Thâm Quyến, thành phố bên kia. Trước tiên cô sẽ tới Dương Thành, sau đó mới tới Thâm Quyến.
Có điều, giấy thông hành phải lo liệu ngay từ bây giờ.
Cố Tri Ý cũng chưa rõ mình sẽ ở bên đó bao lâu, vì vậy cô đã xin cấp thời hạn ba tháng.
Nếu không có giấy thông hành, những người muốn tới đó mà không có giấy phép đều phải tìm cách lén lút nhập cảnh, vì vậy khi đến giáp ranh với Thâm Quyến, có rất nhiều người phải chui qua hàng rào kẽm gai.
Cố Tri Ý cảm thấy mình là vợ của một người lính, mọi chuyện nên làm một cách đàng hoàng, không thể để Lâm Quân Trạch phải mất mặt được.
Cũng đã hai tháng rồi Lâm Quân Trạch chưa về nhà. Cố Tri Ý định bụng nếu tới ngày cô lên đường mà anh vẫn chưa về thì sẽ gửi cho anh một lá thư tay.
Mấy đứa bé đã thi xong, vì vậy cô cũng thoải mái hơn khi cho phép chúng xem ti vi.
Tam Bảo nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, sau đó phải tiếp tục đến chỗ Thích Trúc học.
Thích Trúc hết mực thương yêu và đặt nhiều kỳ vọng vào cậu học trò Tam Bảo này.
Ông cũng rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ Tam Bảo.
Khi biết Cố Tri Ý sắp đi vắng một thời gian, Thích Trúc đã đề nghị để Tam Bảo ở lại nhà ông. Nhưng Cố Tri Ý đã từ chối.
Cô đã cảm thấy phiền Thích Trúc nhiều lắm rồi, sao còn dám nhờ ông ấy trông nom Tam Bảo nữa.
Hà Thúy biết Cố Tri Ý sắp đi vắng, liền ngỏ ý muốn giúp trông nom lũ trẻ. Hiện tại Cố Tri Ý chưa tìm được người thích hợp, đành phải tạm thời phiền Hà Thúy vậy.
Hồ Tư Tuệ biết Cố Tri Ý định tới Thâm Quyến, cô đã rất nhiệt tình nhận lời trông nom bọn trẻ giúp.
Cố Tri Ý cũng không từ chối. Hai người đã quen biết bấy lâu, nên cô dặn Hồ Tư Tuệ khi nào rảnh rỗi thì ghé qua giúp Hà Thúy một tay.
Hơn nữa, Đại Bảo và Nhị Bảo đã lớn, lại rất hiểu chuyện, Cố Tri Ý cũng không quá bận tâm về chúng. Lúc này cô mới yên tâm thu xếp hành lý để lên đường đi Dương Thành.
Thật ra phải ngồi xe lửa trong những ngày hè oi ả, Cố Tri Ý quả thực khó lòng chịu nổi.
Nhưng hiện tại, xe lửa lại chính là cách di chuyển duy nhất, chẳng còn sự lựa chọn nào khác, còn máy bay thì cần có giấy tờ chứng minh đặc biệt.
Mà đâu phải ai cũng có thể đi được máy bay vào thời đó.
Khi Cố Tri Ý đang thu xếp hành lý để lên xe lửa đi Dương Thành thì Lâm Quân Trạch đã bất ngờ trở về.