Để làm dịu đi không khí, Cố Tri Ý lên tiếng. Bên phía Từ Thịnh cũng tán thành gật đầu.
“ Đúng vậy, đúng vậy.”
Lý Vân trực tiếp liếc xéo chồng mình một cái, nhưng rồi cũng không nói thêm gì, chỉ kéo tay Cố Tri Ý tiếp tục hàn huyên tâm sự.
Thời điểm ban đầu Lý Vân cũng theo Từ Thịnh tay trắng gây dựng sự nghiệp ở đây, cho nên cô càng thấu hiểu rằng gia tài này không phải dễ bề mà có được. Cô cũng biết rõ cô Cố là bạn hàng thân thiết, đã gắn bó với họ đã lâu năm.
Lý Vân thầm kính nể một người phụ nữ như Cố Tri Ý, một tay gầy dựng nhà máy, vừa lo khâu bán buôn, vừa mở cửa hàng quần áo riêng.
Việc này không chỉ đơn thuần là có tiền là làm được, mà còn cần một cái đầu óc nhạy bén, biết tính toán, xoay xở của người làm kinh tế. Đương nhiên, Lý Vân cũng mong có dịp thân thiết hơn với cô Cố để học hỏi thêm kinh nghiệm làm ăn.
Cố Tri Ý cũng phần nào đoán được những suy nghĩ của Lý Vân nhưng không hề cảm thấy trái tai. Người ta đã thẳng thắn, thật thà như vậy, nên ngược lại Cố Tri Ý lại càng thêm quý mến người như vậy.
Thế nên, trong nhiều việc liên quan đến trang phục và may mặc, cô cũng sẽ không ngần ngại chỉ bảo Lý Vân vài đường.
“Chà chà, cô xem thời gian này, loáng cái đã tới giữa buổi trưa rồi. Em Cố, trưa nay nhất định phải để chị mời em một bữa cơm tử tế mới được. Em nói với chị những lời này còn quý giá hơn cả mười năm chị vùi đầu vào sách vở!” Lý Vân kéo tay Cố Tri Ý, liên tục nói lời cảm ơn.
“Chị dâu, em chỉ muốn góp chút ý kiến nhỏ thôi, có ích cho chị là được rồi. Không cần phải khách sáo như thế.” Cố Tri Ý cười đáp trong bất lực.
“Cần chứ, em Cố ơi, bữa cơm này vẫn phải mời cho bằng được.” Nói rồi, Lý Vân chuẩn bị kéo Cố Tri Ý đi tới quán cơm bình dân.
Cố Tri Ý trước tấm lòng nhiệt tình khó chối từ, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng hai vợ chồng họ đi ăn bữa cơm. Trên bàn cơm, cô mới trình bày rõ mục đích chuyến đi này.
“Thế này ạ, ông chủ Từ, lần này tôi đến đây là muốn thăm dò thị trường ở Dương Thành, rồi sau đó cũng muốn thử sức mình ở Thâm Quyến.”
“Đây là bà chủ Cố tính chuyện làm ăn lớn ở Dương Thành đây sao?” Lý Vân hỏi thẳng thừng.
Cố Tri Ý gật gật đầu.
Về sau, nơi đây sẽ trở thành đầu mối giao thương và xuất khẩu hàng hóa lớn nhất, hơn nữa ngành thời trang cũng sẽ bùng nổ mạnh mẽ, mà Dương Thành thì được coi là một trong những đầu tàu kinh tế của cả nước. Đây cũng chính là lý do vì sao Cố Tri Ý chọn dựng nghiệp ở nơi này.
Hơn nữa, đến lúc đó muốn tới Thâm Quyến để mở mang mối làm ăn thì từ đây cũng khá gần, thuận tiện cho việc qua lại giữa hai nơi. Nhưng hiện tại, cô vẫn cần xem xét cẩn trọng thị trường ở đây trước đã.
Cố Tri Ý luôn tâm niệm, cơm phải ăn từng miếng một, đường cũng phải đi từng bước.
“Vậy à, nếu cô muốn buôn bán sỉ thì thực ra ở đây có một khu chợ đầu mối rất lớn, bất cứ nơi đâu muốn lấy hàng cũng đều phải qua đây. Nếu cô cần, hai ngày nữa có thể đi xem. Vừa hay tôi cũng có vài mối quen biết ở đó, đến lúc đó có thể giới thiệu cho cô tiện bề giao hảo.” Từ Thịnh cười nói.
Mấy việc này không phải là chuyện khó khăn gì với anh.
Cố Tri Ý cũng định tìm hiểu trước đã, anh hai đi tàu hỏa chắc cũng phải mất mấy ngày mới tới nơi. Thế nên cô ở đây tìm hiểu thị trường trước cũng tốt, Cố Tri Ý liền vui vẻ gật đầu chấp thuận.
“Hầy, không cần phải bận tâm như vậy, ngày mai chúng tôi tới tìm cô.” Từ Thịnh vỗ n.g.ự.c khẳng khái nói.
Lý Vân lập tức nhận ra ý tứ của Từ Thịnh nên cũng nói với Cố Tri Ý: “Em đừng để ý tới anh ấy, cái lão này mới tậu được chiếc Minibus cũ rích nên bắt đầu giở thói khoe khoang đấy mà.”
Cố Tri Ý nghe vậy cũng cười đáp: “Lúc này mua được xe quả là ra dáng 'trưởng giả' lắm đấy chị dâu ạ.”
Mấy người ăn một bữa cơm giản dị xong thì Từ Thịnh dẫn Cố Tri Ý đi thăm quan qua một vòng nhà xưởng. Thực ra, phân xưởng rất lớn, phỏng chừng cũng phải có hơn trăm công nhân. Phân xưởng được vận hành đâu ra đó, trật tự đến lạ.
Từ Thịnh lúc nào cũng hăng hái giới thiệu với Cố Tri Ý.
“Ông chủ Từ, năm nay anh định làm mặt hàng vải vóc gì?” Hiện tại rất nhiều nơi ở đây đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho vụ đông nên Cố Tri Ý mới hỏi như vậy.
“Cô đến xem, loại vải này để làm vải lót, còn loại này dùng để may áo khoác, cô thấy thế nào?” Cố Tri Ý xem xét xong, chỉ khẽ gật gù.
“Ừm, cũng được đó, nhưng mà tôi cảm thấy chúng ta ngoài những mặt hàng vải vóc thông thường này, còn có thể thử nghiệm thêm một chút.” Cố Tri Ý thản nhiên nói.
“À, bà chủ Cố có điều gì muốn chia sẻ thêm không?” Từ Thịnh đột nhiên vô cùng hứng thú.
Nghĩ đến việc Cố Tri Ý đã nói như vậy thì hẳn là cô đã có chủ ý gì đó rồi.
Cố Tri Ý cũng gật gật đầu.
Vải nhung tăm. Cố Tri Ý nghĩ tới dăm ba năm nữa, mặt hàng vải nhung tăm sẽ bắt đầu thịnh hành nên cô cảm thấy có thể thử nghiệm ở đây trước xem sao. Đến lúc đó mình … Cũng coi như là song song phát triển thêm một hướng mới.
“Không biết ông chủ Từ đã từng nghe qua loại vải nhung tăm chưa. Loại vải này hơi thô cứng một chút, rất hợp để may quần, tôi dự đoán thị trường mấy năm tới sẽ phất lên không tồi đâu.” Đầu tiên Cố Tri Ý giới thiệu sơ qua cho Từ Thịnh nghe về loại vải này. Nhưng mà cụ thể thì cô cần lấy một ít hàng mẫu mang sang đây để ông chủ Từ tiện bề xem xét.
“À, vậy sao? Không biết bên bà chủ Cố có sẵn hàng mẫu để chúng tôi xem xét và tìm hiểu luôn không?” Từ Thịnh cũng không vòng vo mà hỏi thẳng Cố Tri Ý.
“Ừm, ngày mai tôi sẽ lấy hàng mẫu mang sang đây cho ông chủ Từ tham khảo qua.”
“Được, vậy tôi ở đây chờ bà chủ Cố.”
Cố Tri Ý thăm thú thêm một lúc, lúc này cũng đã quá trưa đã lâu. Vì thức dậy từ sáng sớm, cô cũng muốn tranh thủ nghỉ ngơi cho lại sức.
“Được rồi, bà chủ Cố, tôi đưa cô đi.” Từ Thịnh vừa nói vừa thuận tay lấy chùm chìa khóa xe.
---