Trời đất ơi, ai mà ngờ nguyên chủ lại không cho bọn trẻ gọi 'nương', mà lại theo thời thế, bắt chước người thành phố mà gọi là ' mẹ '. Cách gọi này nghe vẫn còn gượng ép lắm.
Mà thôi, dù tai có hơi khó chịu thì cũng đành chịu, vì đã trót gọi rồi, từ từ rồi cũng sẽ quen.
Cũng lạ là bọn trẻ lại không gọi Lâm Quân Trạch là 'ba', mà vẫn khăng khăng gọi 'cha', khiến Cố Tử Ý ngẫm nghĩ mãi mà vẫn chẳng thể nào hiểu thấu.
Cố Tử Ý xoa đầu thằng bé, dặn dò nó mau chóng ngồi vào bàn dùng bữa.
Nhị Bảo nghe nhắc đến chuyện ăn cơm liền quên béng cả chuyện mách lẻo cha mình chậm chạp lúc nãy.
Đại Bảo biết cha bị thương ở chân, liền lẽo đẽo bên cạnh, giả vờ muốn dìu Lâm Quân Trạch.
Thực ra, thằng bé chỉ túm lấy một góc vạt áo của anh thôi.
Hiếm lắm mới thấy con trai "hiếu thảo" ra mặt như vậy, dẫu có thực sự dìu được hay không, thì điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Đợi hai cha con đã yên vị vào bàn, Cố Tử Ý mới đặt phần ăn sáng tươm tất của họ xuống.
Lâm Quân Trạch nhìn Cố Tử Ý, ánh mắt ẩn chứa vẻ trêu ghẹo và thích thú, khiến mặt cô ửng hồng. Cố Tử Ý thầm nghĩ bản thân thật chẳng có chút tiền đồ nào, liền trừng mắt nhìn anh:
“Ăn cơm đi!”
“Được, vợ à.” Lâm Quân Trạch hết mực phối hợp, đáp lại đầy trìu mến.
Cương Tử nhìn Cố Tử Ý, rồi lại quay sang nhìn Lâm Quân Trạch, trong lòng cậu ta thực sự không sao hiểu nổi. Hai người họ đã có con cái rồi, cớ sao vẫn tình tứ đến lạ lùng như vậy?
Ăn xong bữa sáng, hôm nay là phiên Cương Tử rửa bát đũa. Xong xuôi, cậu ta đi thẳng đến trước mặt Lâm Quân Trạch, nghiêm nghị nói: “Doanh trưởng, bên này đã ổn thỏa cả rồi, e rằng em cũng nên sắp xếp quay về đơn vị thôi ạ.”
Lâm Quân Trạch đăm chiêu suy nghĩ một lát. Quả thực mọi việc ở đây đã đâu vào đấy, anh cũng chẳng thể giữ Cương Tử ở lại mãi. Anh khẽ gật đầu, căn dặn: “Được rồi, vậy cậu cứ về trước đi! Lên huyện thành xem thử bao giờ có chuyến tàu quay về tỉnh Liêu xuất phát, tính toán sớm cho tiện đường.”
Cương Tử cũng nghĩ vậy, nên cậu ta dự định lát nữa sẽ bắt xe lên huyện thành một chuyến.
Lâm Quân Trạch ngẫm nghĩ đôi chút, rồi vào trong phòng. Khi trở ra, anh cầm theo mấy tấm phiếu phân phối cùng một ít tiền mặt, nhét vào tay Cương Tử.
“Cậu đến huyện thành tìm Trần Thuận. Trước kia, tôi có dặn cậu ấy giữ lại giúp tôi một chiếc xe đạp, tiện đường cậu lái về hộ tôi. Còn nữa, cậu mua cho mình một vé giường nằm, không cần tiết kiệm cho anh làm gì đâu.”
Trần Thuận trong lời Lâm Quân Trạch là đồng đội cũ của anh thuở còn tại ngũ. Chỉ là sau này, bởi vì bị thương nên phải xuất ngũ, bây giờ đang làm chủ nhiệm ở cửa hàng bách hóa huyện.
Lúc Lâm Quân Trạch vẫn còn trong quân đội, anh đã đánh một bức điện tín cho Trần Thuận, nhờ cậu ta giúp anh chọn mua một chiếc xe đạp. Thời bấy giờ, xe đạp được xếp vào hạng bốn món đồ giá trị, vô cùng khan hiếm. Để mua được nó, không chỉ cần phiếu và tiền, mà nếu không có quen biết, e rằng cũng chẳng dễ dàng gì mà sở hữu nổi.
Cương Tử muốn từ chối, song vốn hiểu rõ tính khí của ông đội trưởng nhà mình, nên cậu đành phải vâng lời.
Cậu ta thầm tính toán, lát nữa chỉ cần mua vé ghế ngồi, số tiền dôi ra sẽ mang về đưa lại cho chị dâu.
Nói xong, Cương Tử cũng chuẩn bị đi ra ngoài, xuất phát đến huyện thành.
Cố Tử Ý lại lấy ra những cuộn vải đã mua từ bận trước, định tự tay may cho đứa nhỏ trong bụng vài bộ đồ.
Vốn dĩ cô khéo léo đường kim mũi chỉ, nên chẳng cần nhờ vả ai, tự mình xoay xở là đủ rồi.
Trước đó, cô đã mua mấy tấm vải ở huyện thành vẫn còn để đó. Vì biết trước cái thai là con trai, Cố Tử Ý đã cất công chọn lựa toàn vải màu xanh lam.
Mà vào thời điểm này, vải vóc thời ấy màu sắc chẳng mấy phong phú.
Cố Tử Ý nhẩm tính ngày sinh nở vào khoảng tháng m mười một. Khi ấy, tiết trời phương Nam đã bắt đầu se lạnh, cô cần chuẩn bị thêm quần áo ấm cho mùa đông.