Ăn uống, nghỉ ngơi, bàn bạc xong xuôi kế hoạch hợp tác, Hà Đại Thạch lên đường đi khảo sát thị trường vật liệu, còn Cố Tri Ý thì mang theo Cố Tử Sâm đi tìm hiểu về mảng quần áo.
Vừa đến nơi, Cố Tri Ý liền tìm đến những mối bán sỉ lớn.
Cố Tri Ý còn cố ý lấy mấy bộ quần áo mà xưởng nhà mình đang bán sỉ ra, sau đó tiện thể đưa luôn tấm danh thiếp có ghi địa chỉ cho những người bán buôn ở đó.
“Chị hỏi này, hai đứa là dân Dương Thành phải không?”
“Vâng thưa chị, chắc hẳn ở đây mọi người cũng nhập hàng từ Dương Thành về cả chứ ạ?”
“Ấy dà, đó là đương nhiên rồi! Dương Thành nói gì thì cũng là đô thị lớn phồn hoa bậc nhất. Quần áo của chị ở đây toàn là hàng xách tay từ bên đó về bán đấy.” Người chị kia vừa phe phẩy quạt mo, vừa nói với vẻ mặt đắc ý.
“Vậy lần sau chị có thể ghé cửa hàng của em mà xem thử nhé. Em đảm bảo xưởng nhà em đầy đủ mẫu mã mới lạ, độc đáo, chị tha hồ lựa chọn.” Nói rồi, Cố Tri Ý liền đưa vài bộ quần áo mà mình mang đến cho người ta xem.
“Ôi chao, cái thứ mỏng tang này lại là quần à?”
“Thưa chị, cái này là tất chân, hiện giờ ai nấy từ cán bộ đến công nhân viên đều ưa chuộng thứ này. Trông vừa thời thượng, lại vừa không quá đắt đâu ạ.” Nói xong, Cố Tri Ý liền kéo thử chiếc tất chân cho khách xem, vừa có độ đàn hồi tốt, kiểu dáng lại mới mẻ.
“Được đấy, em gái. Vừa hay ngày mai chị muốn đi qua bên Dương Thành. Chị cũng biết địa chỉ rồi, hôm đó chị qua nhờ em giúp đỡ nhé!” Nghe vậy, những người xung quanh đều sôi nổi nhận lấy danh thiếp từ tay Cố Tử Sâm.
“Đương nhiên rồi ạ!” Cố Tri Ý thành công quảng bá cho cửa hàng của mình ở Dương Thành. Sau khi rời khỏi đó, cô lại tiếp tục đi dạo một vòng ở khu vực cửa Đông.
Khu vực này, sau này cũng sẽ trở thành một trung tâm thương mại sầm uất và nhộn nhịp.
Cứ thế, hai chị em bận rộn suốt mấy ngày liền, số danh thiếp Cố Tri Ý mang theo cũng chẳng còn lại bao nhiêu tấm. Cô cũng không muốn lại chạy ra ngoài vào lúc này nữa.
Tiết trời oi ả như thế này, cho dù có che ô thì chỉ một lát sau vẫn sẽ đổ mồ hôi đầm đìa khắp người.
Ở phía Hà Đại Thạch thì lại rất thuận lợi. Nói cho cùng, hiện tại Thâm Thị vẫn đang trong quá trình xây dựng mạnh mẽ, nhà nước vẫn hy vọng có thể thu hút thêm nhiều xí nghiệp đến đây để phát triển.
Thế nên rất nhiều thủ tục cứ như được bật đèn xanh, nhanh chóng được thông qua.
Cố Tri Ý nghĩ bụng, cô rời nhà cũng đã lâu như vậy rồi, mấy đứa trẻ ở nhà không biết giờ ra sao. Cô liền nghĩ đến việc gọi điện thoại đường dài cho Cố Tử Lâm ở Dương Thành, nói với anh việc bọn họ sẽ quay về Bắc Kinh sớm một chút.
Cô muốn để Cố Tử Lâm ở lại Dương Thành để tiếp tục quán xuyến công việc kinh doanh quần áo.
Thế là, hai người Cố Tri Ý và Cố Tử Sâm chỉ cần ngồi xe lửa từ Thâm Thị trở về Bắc Kinh là được.
Sau khi đã được đi máy bay một lần, hiện tại Cố Tri Ý cũng không còn quá tò mò về phương tiện vận tải hiện đại này nữa.
Còn Hà Đại Thạch thì vẫn ở lại Thâm Thị để lo liệu công việc.
Chỉ là Cố Tri Ý biết, có lẽ sang năm sẽ bắt đầu có quy định người dân muốn đi lại giữa các vùng hoặc ra vào đặc khu kinh tế Thâm Thị đều cần phải có thẻ thông hành. Đến lúc đó chính cô sẽ lại đến để xử lý một số thủ tục cần thiết.
Tóm lại thì cũng không có gì khó khăn. Thêm vào đó, thời hạn hiệu lực của thẻ thông hành có thể là ba tháng, nửa năm, hoặc một năm. Nếu đã làm một lần, tốt nhất nên chọn kỳ hạn dài một chút để tiện công việc.
Cố Tri Ý dặn Hà Đại Thạch có thời gian rảnh thì chú ý một chút đến những tin tức về chính sách, quy định mới của đặc khu.
Vốn dĩ cô còn cho rằng sẽ thuận lợi trở về Bắc Kinh, nhưng khi tàu đi được nửa đường, cô bỗng nghe thấy một tiếng la hoảng hốt vọng đến từ khoang sát vách.
“Mau lên, mau gọi người đi! Xem thử có bác sĩ nào trên tàu không!”
Giọng nói lo lắng của nhân viên toa xe cũng vang lên từ khoang sát vách.
Mấy người Cố Tri Ý trong khoang riêng cũng nghe thấy, nhưng cô không phải là người thích xen vào chuyện của người khác. Hơn nữa bản thân cô cũng không có kinh nghiệm gì, tốt hơn hết là đừng nên đi ra để tránh gây thêm phiền toái.
Cố Tử Sâm lại cực kỳ tò mò nên liền thò đầu ra khỏi cửa khoang để nhìn.
Không ít người khác cũng từ chỗ nằm của mình thò đầu ra xem.
Sự hiếu kỳ của con người khi có chuyện lạ, chuyện vui thì quả thật không hề thay đổi qua thời gian.
Cố Tri Ý đang tựa mình bên cửa sổ đọc sách, thấy Cố Tử Sâm chạy đến, cậu bé lắc đầu, vẻ mặt đầy thương cảm mà thốt lên.
“Chị ơi, chị không biết vừa nãy em nhìn thấy đứa bé ở khoang bên, mặt mũi thằng bé tái xanh, cứ như bị nghẹn cái gì đó ấy.”
Cố Tri Ý chợt giật thót khi nghe nhắc đến đứa bé. Nghẹn là sao chứ?
Cô vội vàng đặt sách xuống, lập tức lao ra ngoài.
---