Lâm Quân Trạch vốn là một quân nhân, muốn anh sắc sảo trong chuyện buôn bán thì quả là khó mà sánh bằng Cố Tri Ý.
Bởi vậy, chẳng bao lâu đã nảy sinh vấn đề. Chỉ còn cách đợi cô về giải quyết.
“Việc làm ăn của tiệm không thuận lợi sao?” Cô khẽ nhíu mày hỏi.
“Ừm, không phải em cũng từng nói quần áo phải hợp thời trang sao? Thấy em mở tiệm, nên giờ xung quanh đó cũng đã đua nhau mọc lên mấy cửa hàng bán đồ đúng mốt rồi. Việc này ảnh hưởng đến doanh thu của tiệm mình không ít.” Lâm Quân Trạch sơ lược tình hình cửa hàng cho Cố Tri Ý nghe.
Cô khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Chỉ là bây giờ cô cũng chẳng việc gì phải vội, việc buôn bán có kém đi đôi chút thì mai cô sẽ ghé tiệm xem xét.
Đến giờ, việc đưa ra đối sách vẫn còn rất dễ dàng.
Bởi vậy, dù việc kinh doanh không thuận lợi, cô cũng chẳng lấy làm chuyện gì ghê gớm.
Mấy ngày xa nhà khó khăn lắm mới về được, cô chỉ muốn dành thời gian ở bên bọn trẻ, còn chuyện buôn bán cứ tạm gác lại.
Lần này đến Quảng Châu và Thâm Quyến, cô đã mang về nhiều thứ, đủ món.
Máy ảnh bán ở Quảng Châu rẻ hơn hẳn so với ở Bắc Kinh rất nhiều, mà khi mua cũng chẳng cần phiếu pháo gì cả.
Lại còn có những bộ quần áo trẻ con khá thời thượng.
Cố Tri Ý thấy ưng là mua sắm hết lượt.
Cố Tử Sâm đi cùng, thế nên trên đường về, cô cũng phải tay xách nách mang kha khá đồ đạc.
Nhưng vì là những món đồ có giá trị nên Cố Tri Ý bèn giành lấy để mình giữ, mà trên thực tế thì cô đã đặt vào trong không gian riêng của mình.
Cô cũng mua kha khá cuộn phim ảnh.
Trước đó cô đã sắm một chiếc máy ảnh, chẳng qua chỉ chụp được ảnh đen trắng, còn bây giờ có thể cho ra ảnh màu tươi rõ rồi.
Cố Tri Ý không muốn bỏ lỡ từng khoảnh khắc trưởng thành của mấy đứa bé, cô muốn lưu giữ từng giây phút đáng yêu của bọn trẻ.
Đặc biệt là Đoàn Đoàn và Viên Viên, Cố Tri Ý tranh thủ lúc hai chị em còn bé thơ sẽ chụp thật nhiều ảnh, sau này tất thảy đều là kỷ niệm vàng son.
Khi ở Thâm Quyến, Cố Tri Ý cũng đã chụp lại kha khá những tấm hình đáng nhớ.
Sau này, những cảnh tượng trong ảnh, khi so sánh với những cao ốc chọc trời của mai sau, ắt hẳn sẽ vô cùng thú vị.
“Mẹ, mẹ xem này, trong thời gian qua con đã vẽ được chừng này đó, con chẳng có lười biếng chút nào đâu.”
Vừa về đến nhà là Tam Bảo đã vội vã chạy về phòng, mang hết những tác phẩm của mình trong mấy ngày qua ra, như báu vật quý mà dâng cho Cố Tri Ý xem.
Đôi mắt cậu bé long lanh rạng rỡ, rõ ràng là đang mong được khen ngợi từ Cố Tri Ý.
Cô cầm lấy xem, nhìn thấy tranh Tam Bảo vẽ trong thời gian này quả thực đã tiến bộ rõ rệt. Vì vậy cô không ngớt lời ngợi khen Tam Bảo vài câu. Thế là Tam Bảo lập tức cười toe toét.
“Vâng đúng vậy ạ, thầy Thích cũng hết lời khen con. Con đâu có như ai kia, chỉ biết ham chơi và xem ti vi thôi.”
Vừa nói đến “ai kia ”, Tam Bảo đã liếc thẳng về phía Nhị Bảo.
Nhị Bảo: ...
Em cứ nói thẳng là anh cho rồi.
Cô nhìn dáng vẻ này của Tam Bảo thì tức cười mà véo nhẹ cái má phúng phính trắng nõn của thằng bé.
“Giờ con đã biết đá đưa anh hai rồi cơ đấy à?”
“Ám chỉ gì chứ? Mẹ, con ăn ngay nói thẳng thôi mà.” Tam Bảo khịt mũi nói.
Mọi người trong phòng trêu ghẹo nhau một hồi, Hà Thúy thấy cả nhà ấm cúng, rộn rã thế này, trong lòng cũng vui lây.
Thỉnh thoảng chị còn kể mấy câu chuyện thường ngày của bọn trẻ trong những ngày Cố Tri Ý vắng nhà.
Lâm Quân Trạch thấy đã đến giờ bữa tối, anh đứng dậy đi chuẩn bị.
Tối nay, Lâm Quân Trạch sẽ tự tay làm vài món, thành ra anh kiên quyết mời Hà Thúy ở lại dùng bữa tối cùng gia đình, bởi lẽ giờ đây hai nhà đã thân tình như người một nhà.
Hà Thúy cũng chẳng còn khách sáo, giữ ý với gia đình của Cố Tri Ý nữa.
Nhưng chị vẫn muốn phụ một tay.
---