Cố Tử Ý mải miết may vá nên không hay Mẹ Lâm đã vào nhà, vẫn là Lâm Quân Trạch phát hiện ra trước, anh cất tiếng gọi: "Mẹ!"
Đại Bảo và Nhị Bảo lại bắt đầu líu lo ríu rít, bám theo Mẹ Lâm mà mách tội mẹ đẻ.
"Bà nội ơi, mẹ chỉ may quần áo cho em gái thôi, cháu với Đại Bảo chẳng có bộ nào cả."
Cái miệng nhỏ cứ lèo nhèo không ngớt.
"Các cháu là anh trai mà, mẹ phải làm cho em gái các cháu trước chứ." Mẹ Lâm dường như cũng không kìm được mà bị hai đứa nhỏ làm cho tin sái cổ, khiến bà cũng đinh ninh rằng đứa bé trong bụng Cố Tử Ý là con gái.
Dù sao thì linh tính của trẻ con chẳng phải thường chuẩn lắm sao?
Nghe Mẹ Lâm nói thế, hai đứa bé mới ra chiều 'Đấy, phải thế chứ!' vênh váo ra mặt.
Cố Tử Ý liếc nhìn cái giỏ trong tay Mẹ Lâm, cô đặt bộ kim chỉ xuống giỏ, vịn vào vách tường, chậm rãi đứng dậy, cất tiếng: "Mẹ ơi, mẹ lại mang cái gì đến nữa thế này?"
Mẹ Lâm mở cái giỏ mây trong tay, lấy ra nào là rau xanh, nào là mướp đắng cho Cố Tử Ý.
"Rau trong vườn mới hái, mẹ mang qua cho các con một ít. Mấy luống rau sau vườn nhà các con chắc phải đợi một thời gian nữa mới thu hoạch được."
Cố Tử Ý cũng chẳng khách khí gì, cô nhận lấy mớ rau tươi rói, mang vào bếp cất gọn. Tiện tay rót cho Mẹ Lâm một bát nước đầy, cô nói: " Đúng rồi, nhắc đến mớ rau xanh ngoài vườn, con còn phải cảm ơn mẹ đấy ạ."
Mẹ Lâm xua tay cười hiền: "Đều là nông dân với nhau cả, mấy chuyện vặt vãnh ấy mà con."
Mẹ Lâm cầm bát nước uống cạn, đoạn chuẩn bị ra về. Cố Tử Ý chợt nghĩ, Cương Tử cũng sắp về đơn vị rồi.
Tối hôm qua, Mẹ Lâm còn dự định sắp xếp một bữa cơm đoàn viên, để cả nhà cùng quây quần dùng bữa thân mật. Suốt quãng đường vừa rồi, may mắn có Cương Tử luôn bên cạnh chăm sóc cho thằng Quân Trạch được chu đáo.
Nên Cố Tử Ý liền vội vã nói với Mẹ Lâm: "Mẹ ơi, tối ngày mai, mẹ bảo cha và các cô chú qua nhà con ăn bữa cơm nhé!
Chắc chừng dăm ba bữa nữa là Cương Tử phải về đơn vị rồi, coi như cảm ơn cậu ấy đã chăm sóc cho thằng Quân Trạch thật chu đáo suốt quãng thời gian qua."
Mẹ Lâm cũng biết quãng thời gian này Cương Tử đã phải vất vả chăm sóc cho lão tứ nhà bà, khó có dịp về đây mà không mời người ta một bữa cơm thì thật thiếu lễ độ. Thế là bà liền nhận lời: "Được rồi, vậy các con cứ liệu mà sắp đặt nhé! Ngày mai mẹ và các chị dâu sẽ đến sớm giúp con một tay."
"Dạ được ạ, con cảm ơn mẹ!"
Cố Tử Ý nói xong, Mẹ Lâm lại xách giỏ lên, quay bước về nhà. Cố Tử Ý cũng không định tiếp tục may vá nữa, cô thu dọn đồ đạc vào rồi sang bếp chuẩn bị cơm trưa. Cô định làm một đĩa mướp đắng xào trứng, cắt một ít thịt bò viên đã nặn sẵn từ hôm qua để xào, làm thêm một món canh nữa là tươm tất.
Đến lúc Cố Tử Ý sửa soạn xong cơm trưa, vẫn chưa thấy Cương Tử trở lại, Lâm Quân Trạch thấy vậy bèn nói: “Chắc Cương Tử không về kịp đâu, có lẽ cậu ấy dùng bữa ở huyện thành rồi, chúng ta cũng không đợi nữa, cứ ăn cơm trước đi!”
Cố Tử Ý cũng cho rằng như vậy, khó có dịp gặp lại bạn bè từng cùng trong quân ngũ, chắc chắn phải cùng nhau ăn cơm, từ từ hàn huyên ôn lại chuyện cũ.
Không chờ Cương Tử nữa, cô dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo đi rửa tay, rồi ngồi vào bàn ăn.
Cố Tử Ý đã dùng số thịt viên bò còn lại từ hôm qua để làm món xào. Hôm qua nấu canh thịt viên bò, hôm nay cô lại khéo léo cắt những viên thịt thành hình hoa bắt mắt.
Món thịt viên xào có màu sắc tươi tắn, trông như mỗi miếng thịt đều đã thấm đẫm nước tương đậm đà. Đại Bảo và Nhị Bảo vừa lên ghế ngồi, đã vươn tay đến bát thịt viên bò trước mặt mình.
Hai đứa phải loay hoay dùng muỗng mãi mới múc được một miếng thịt viên bò lên, không kìm được mà táp lấy một miếng ngay lập tức.
Cố Tử Ý định nhắc nhở hai đứa phải cẩn thận vì còn nóng, nhưng lời còn chưa kịp nói thì Nhị Bảo đã thốt lên tiếng ‘ái’. Kết quả là thằng bé bị bỏng, liền nhả miếng thịt viên bò vào bát, lè lưỡi, quay phắt sang nhìn Cố Tử Ý, miệng xuýt xoa không ngớt:
“A ~ a ~ nóng quá! Mẹ ơi, nóng quá!”
---