Cố Tri Ý biết được tin tức của Cố Xảo là khi Lâm Quân Trạch vội vàng kể cô nghe một tin tức động trời.
"Anh dựa theo manh mối em cho mà bao vây cả một hang ổ của bọn chúng, không ngờ cả thôn làng này đều là hang ổ của chúng cả. Nhưng em đoán xem ở trong đó anh đã trông thấy người nào?"
Lâm Quân Trạch vừa về đến nhà đã thần thần bí bí nói tin tức này cho cô biết.
Nghe anh kể, Cố Tri Ý đoán ngay đó chắc chắn là người quen của cô. Hơn nữa, mối quan hệ giữa họ hẳn cũng chẳng mấy tốt đẹp. Suy đi tính lại, giữa cô và người đó thật ra chẳng còn chút tình nghĩa nào đáng kể.
Cố Tri Ý thăm dò hỏi: "Chắc không phải Cố Xảo đấy chứ?"
Lâm Quân Trạch vỗ tay.
"Vợ à, chúc mừng em đã đoán đúng!"
Nhưng rất nhanh sau đó, nét mặt anh lại nghiêm nghị trở lại.
Anh tiếp lời: "Lúc bọn anh tìm đến nơi đó, cô ta đã bị giày vò đến thân tàn ma dại, không còn nhận ra hình hài cũ nữa. Miệng cô ta cứ lẩm bẩm những điều không rõ. Lúc đưa đi bệnh viện, tiên lượng cũng không mấy khả quan."
Cố Tri Ý không nghĩ đến bản thân cô còn chưa tìm đến Cố Xảo, không ngờ cô ta lại tự mình rước họa vào thân.
Nhưng dù sao cũng khiến người ta không khỏi day dứt, huống chi ở nơi đó còn có không ít những cô gái bị hãm hại.
Nếu họ còn chưa phát hiện ra, có thể những cô gái đó đã phải ở trong một sơn thôn nhỏ lạc hậu và bị biến thành những cỗ máy đẻ con.
Đương nhiên, Lâm Quân Trạch cùng các đồng đội sau khi giải cứu được họ đã đưa họ về lại gia đình mình.
Nhưng liệu những gia đình này có thể rộng lòng đón nhận họ trở về hay không, lại là một câu chuyện khác.
Nói không chừng miệng lưỡi thế gian đôi khi còn đáng sợ hơn cả bạo lực, dễ dàng nhấn chìm những cô gái khốn khổ này.
Cho nên Lâm Quân Trạch cũng chỉ thở dài. Tuy nói rằng quốc gia sẽ can thiệp vào, nhưng từ xưa đến nay phép vua thua lệ làng.
Cứu được một lúc, nào ai có thể bảo bọc được cả đời.
Sau này như thế nào còn phải trông vào vận may và ý chí của chính họ. Hiển nhiên, Cố Tri Ý cũng không khỏi suy nghĩ về những điều này, thậm chí cô còn liên tưởng đến kiếp trước.
Cố Xảo đã bắt tay với những người khác bán nguyên chủ lên núi, mà nguyên chủ vì phản kháng mới phải rớt xuống núi.
Không ngờ đến đời này quả báo nhãn tiền.
Nhưng cô cũng chỉ thở dài một tiếng, đây đều do Cố Xảo tự gieo gió thì ắt gặt bão, có kết cục như hôm nay cũng là lẽ đương nhiên.
Nói xong những chuyện buồn này, Lâm Quân Trạch chuyển sang kể cho Cố Tri Ý nghe về những gì anh đã chứng kiến trong chuyến công tác vừa rồi.
Vì sự kiện này đang gây chấn động lớn, xem ra cả nước đều đang dồn sự quan tâm đặc biệt vào vụ án xã hội nóng hổi này.
Trước đây Cố Tri Ý đã có một bài báo về phòng chống buôn người, lúc này lại nhân cơ hội này mà tiếp tục đăng tải một bài nữa.
Những kẻ buôn người này thường lợi dụng tâm lý muốn ra thành thị đổi đời của những cô gái nông thôn chân chất, chúng thường giăng bẫy, rình rập ở các bến xe, nhà ga để tìm kiếm con mồi.
Sau đó dùng những lời hứa hẹn về mức lương hậu hĩnh, viễn cảnh được đưa vào nam làm công ăn lương.
Cuối cùng, kết quả không phải cô đi làm ăn lương thiện, mà lại bị lừa bán lên vùng núi heo hút.
Từ sự việc ấy, hẳn cũng là một lời nhắc nhở cho tất thảy mọi người.
Đơn cử như không được nhận đồ ăn, thức uống từ người lạ.
Trong những năm 80, thời đại mà mọi thứ còn chưa đâu vào đâu, người ta chỉ có thể dựa vào sự cảnh giác của mỗi cá nhân. Mà đương nhiên, cũng không thể nào cứ cảnh giác mãi được.
Vì vậy, các chính sách về an ninh trật tự cũng đã bắt đầu được hoàn thiện từng bước.
Thế nhưng sau đó, Cố Tri Ý cũng dần quên đi chuyện của Cố Xảo, vì cả gia đình Trần Quang Huy sắp chuyển đến đây nhậm chức.
Mấy tháng trước, Trần Nguyệt Hương đã nhờ Cố Tri Ý xem giúp ở đây có căn nhà nào muốn rao bán hay không.
Xem ra họ đã định ở lại Bắc Kinh luôn rồi.
Trước đó chị còn nói đùa muốn làm hàng xóm với Cố Tri Ý, ai ngờ lại thành sự thật.
Cố Tri Ý giúp Trần Nguyệt Hương tìm được một căn tứ hợp viện ưng ý, bên kia cha con Chu Khang Đức cũng gọi điện nói muốn đến Bắc Kinh xem thử.
Chẳng mấy chốc, mọi chuyện đã trở nên tấp nập hẳn.
Chỉ là cha con chú Chu Khang Đức đã nhờ người tìm được nhà xong xuôi từ lúc nào, cũng ngay gần khu vực Cố Tri Ý đang sinh sống.
Lúc cô biết chuyện thì họ đã lên xe lửa thẳng tiến Bắc Kinh rồi.
Trong lòng chợt thấy lạ, ai mà ngờ, cuối cùng mọi người lại tề tựu về một nơi.
---