Lúc này, quy mô của công ty cũng dần dần được mở rộng.
Đừng thấy Hà Đại Thạch có dáng vẻ của một người phất lên nhờ làm ăn, nhưng khi làm việc, anh ta cũng thường xuyên xắn tay áo cùng anh em công nhân lăn lộn ở công trường.
Anh ta cũng là người tính tình xởi lởi, nói thẳng ra thì rất trọng nghĩa khí.
Bởi vậy, mấy đội ngũ công nhân ở công trình bên này, dưới sự dẫn dắt của anh ta, đã nhận thầu hầu hết các công trình lớn nhỏ tại Thâm Thị.
Lần này Cố Tri Ý qua đó, chủ yếu là vì Thâm Thị có một công trình trọng điểm của chính phủ đang mở thầu công khai.
Với vai trò phó chủ nhiệm, cô vẫn cần phải đích thân đến để quán xuyến mọi việc, Hà Đại Thạch cũng nóng lòng mong Cố Tri Ý sớm trở lại.
Công trình này là khách sạn đón khách đầu tiên ở Thâm Thị, bởi vậy trong phương diện trang trí càng phải đặc biệt chú ý, trau chuốt.
Các công ty nhận thầu công trình phải đưa ra bản thiết kế công trình cùng dự toán chi phí chi tiết, rồi tổng hợp tất cả vào bản kế hoạch đấu thầu.
Đến lúc đó, người của chính phủ sẽ căn cứ vào chất lượng công ty, tổng hợp báo giá, đánh giá kỹ lưỡng năng lực công ty và hiệu quả công việc để xếp hạng, cuối cùng sẽ chọn ra đơn vị trúng thầu.
Cụ thể tiêu chuẩn đánh giá ra sao còn phải xem người của chính phủ quyết định như thế nào.
Cố Tri Ý nghĩ bụng, chi bằng cứ dốc hết sức mình mà làm, mọi sự còn lại ắt có trời định.
Bản thân cô vốn có kiến thức và tầm nhìn của người đi trước thời đại, nên việc thiết kế một khách sạn không phải là điều quá khó khăn.
“Nhanh lên nào, Đoàn Đoàn, Viên Viên, hai đứa còn chần chừ gì nữa mà không mau ra đây?”
Cố Tri Ý lớn tiếng hô về phía trong phòng.
“Mẹ ơi, ôi chao, đây, đây rồi ạ.” Giọng Đoàn Đoàn non nớt vang lên, vẫn còn hơi hổn hển vì vội vàng.
Cố Tri Ý nhìn thấy bé Đoàn Đoàn đang ôm khư khư chiếc cặp vải, không biết bên trong đựng những gì.
Chỉ biết nhìn qua đã thấy cặp phồng lên trông thấy.
“Em gái, để anh giúp em một tay.” Tam Bảo nói đoạn, liền tiến tới muốn cầm giúp Đoàn Đoàn.
“Không cần, em tự lo được.” Đoàn Đoàn tự mình loay hoay, nhưng vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm việc của mình thì tự làm.
Bởi vậy, dù Tam Bảo có nói thế nào, Đoàn Đoàn cũng nhất quyết không chịu.
Viên Viên cũng lật đật chạy theo ra ngoài, túi quần cậu nhóc cũng cất giấu kha khá thứ đồ.
Cố Tri Ý nhìn hai đứa nhỏ, phì cười.
“Chúng ta về quê ăn Tết, các con mang hết đồ chơi theo làm gì thế?”
"Mẹ ơi, bọn chúng ở nhà một mình sẽ tủi thân đó ạ." Đoàn Đoàn nói một cách chắc chắn.
Cuối cùng vẫn là Lâm Quân Trạch phải giải thích một hồi, hai nhóc mới miễn cưỡng bỏ bớt đồ chơi ra khỏi túi.
Trước khi đi, Đoàn Đoàn còn với vẻ mặt quyến luyến, bịn rịn, vẫy tay tạm biệt với mấy món đồ chơi yêu quý của mình.
Mấy người lúc này mới lên tàu hỏa khởi hành.
Chỉ là nhân định bất bằng thiên định, khi đi tới nửa đường, bầu trời bắt đầu vang lên tiếng sấm ầm ì, từng hạt mưa lớn thi nhau trút xuống ào ào trên nóc toa tàu.
Không gian vốn tĩnh lặng trong toa xe bỗng trở nên ồn ào hơn hẳn.
Bởi vì tiếng mưa rơi quá lớn, mọi người cũng không ngủ được nữa, từng tốp ba bốn người quây quần lại một ghế lô.
Có người đánh bài, có người cắn tách hạt dưa.
Nhân viên tàu hỏa thông báo vắn tắt.
Họ nói bên ngoài trời mưa quá lớn, tầm nhìn bị che khuất nghiêm trọng, buộc tàu phải giảm tốc độ để đảm bảo an toàn.
Năm nay, mấy người Cố Tri Ý về Triều Thị trước, nên thời gian cũng không quá vội vàng.
Vốn còn cho rằng sáng hôm sau mưa sẽ ngớt dần.
Kết quả lại không ngờ, đến tận nửa đêm, cơn mưa này lại càng lúc càng tầm tã hơn.
Chẳng hề có chút dấu hiệu muốn ngớt đi.
Thấy cơn mưa này càng lúc càng xối xả, cuối cùng bất đắc dĩ, đoàn tàu buộc phải dừng lại ở một cây cầu vắng vẻ.
Đến tận sau nửa đêm, Lâm Quân Trạch mới cảm thấy cơn mưa này có gì đó không ổn.
Nhân viên tàu hỏa bên kia cũng mở hé cửa toa, quan sát tình hình bên ngoài.
Trong đêm đen bỗng nhiên vang lên mấy tiếng s.ú.n.g nổ liên tiếp, lông mày Lâm Quân Trạch cũng cau chặt lại.
Nghe tiếng s.ú.n.g này cứ như là tín hiệu đê vỡ hay đập tràn xả lũ, Lâm Quân Trạch dặn dò Cố Tri Ý một tiếng rồi vội vã bước ra ngoài.
Lâm Quân Trạch cùng với nhân viên tàu hỏa ra ngoài quan sát, thấy tình hình có vẻ bất ổn hơn anh nghĩ rất nhiều.
---