Bọn họ đã có những phương thức khác để đối kháng tang thi.
Từ trước đến nay.
Hắn vẫn luôn cho rằng cấp dưới thực hiện rất tốt.
Màn kịch hôm nay, đa số người phản đối, hắn cũng cho rằng bọn họ thật sự là vì Tổng bộ mà suy nghĩ, muốn giữ lại tinh hạch để đổi lấy nhiều thứ hơn.
Cũng coi như giữ lại một phần bảo đảm.
Nhưng vạn vạn lần không ngờ, hắn ta đột nhiên buột miệng một câu như vậy?
Nói cách khác, về bản chất, hắn ta có ý đồ này sao?
Vẫn muốn giữ lại những tinh hạch này, dùng để tăng cường dị năng?
Lão Cao đối diện với đôi mắt trầm lạnh uy nghiêm kia, trong lòng chợt giật thót, lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời.
Hắn im lặng một thoáng, cuối cùng cũng thừa nhận, “ Đúng, ta vẫn còn giữ suy nghĩ này. Cầu người không bằng cầu mình, bất cứ lúc nào bản thân cường đại mới là vương đạo. Dịch thăng cấp quả thực có chút tác dụng phụ, nhưng nó thực sự có thể khiến chúng ta mạnh hơn.”
“Trải qua tai nạn này, thế giới này đã thay đổi, dị năng chính là sự phân chia đẳng cấp của nhân loại! Đây là dấu vết chúng ta không thể xóa nhòa!”
“Nói cách khác, cũng là cơ hội của chúng ta! Là một cơ hội để trèo lên cao hơn!”
“Vì sao chúng ta nhất định phải lấy lòng cửa hàng hư vô mờ mịt đằng sau Thịnh Phi? Chúng ta từng nhận được sự giúp đỡ của hắn ta là đúng, nhưng chúng ta đã thoát khỏi khốn cảnh rồi mà! Vậy thì tiếp theo, chúng ta nắm giữ lợi thế, chờ giá mà bán, có vấn đề gì chăng?”
“…”
Một tràng chất vấn hùng hồn vang lên, khiến bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.
Lộ căn cứ trưởng nhìn hắn ta, một lát không nói gì.
Chỉ là ánh mắt nhìn hắn ta, trở nên xa lạ.
Nửa khắc.
Lộ căn cứ trưởng trầm giọng mở lời, “Trước hết, ta tán đồng lý niệm cầu người không bằng cầu mình của ngươi, nhưng ta cũng muốn nói cho ngươi hay, lý niệm này được xây dựng trên tiền đề tự lực cánh sinh. Ngươi thèm muốn tinh hạch vốn không thuộc về mình để tăng cường, điều này đã là bản mạt đảo trí rồi.”
Lão Cao sắc mặt hơi biến đổi, vẫn kiên trì, “Đó là của Tổng bộ…”
“Thứ hai, ta sớm đã nói rồi, tác dụng phụ của dịch thăng cấp lớn hơn ưu điểm, đó rất có thể là quá trình mạn tính biến thành tang thi.”
“ Nhưng …”
“Cuối cùng, trải qua tai nạn này, thế giới quả thật đã thay đổi, nhưng ta mong nhân tính vẫn còn tồn tại. Tri ân báo đáp, giữ lời hứa, là chuẩn tắc cơ bản nhất của con người.”
“…”
Lão Cao bị mấy lời cuối cùng làm cho nghẹn họng, không nói nên lời.
Hắn ta sắc mặt khó coi, nhưng vẫn không thừa nhận mình có vấn đề.
Lộ căn cứ trưởng nhìn sắc mặt hắn ta biến đổi, sao lại không đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Mạt thế vài năm.
Cái ác sâu thẳm trong lòng mỗi người đều bị kích phát.
Cùng với bản tính ích kỷ, ý nghĩ tham lam… càng ngày càng phổ biến.
Nhưng tất cả những điều này, không nên xuất hiện ở một người quản lý cấp cao. Hắn quyết không cho phép một thế giới an ổn vất vả giành lại từ tay tang thi, bị hủy hoại bởi lòng người.
“Những năm qua ngươi cũng mệt rồi, hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, công việc của ngươi, ta sẽ để Lão La tiếp quản.”
“Ngươi có ý gì?”
Lão Cao đột nhiên trợn to mắt, khó tin.
Hắn muốn tước bỏ quyền hạn của mình sao?
Lộ căn cứ trưởng không nói thêm lời thừa thãi, xoay người sải bước rời đi …
…
Phía Lộ căn cứ trưởng rất tức giận, nhưng phía Thịnh Phi cũng chẳng khá hơn là bao.
Một nhóm các căn cứ trưởng trên đường trở về, nước bọt văng tung tóe.
“Đệt, vậy ra thật sự có cái kế hoạch Hỏa Chủng gì đó! Ánh sáng mà bọn họ bình yên chờ đợi, là do chúng ta một đường c.h.é.m g.i.ế.c mà có được, hiện giờ vậy mà còn mặt mũi can thiệp vào việc phân chia thành quả của chúng ta sao?”
“Nếu ta sớm biết, ta thề sẽ chửi c.h.ế.t hắn!”
“Mặt dày thật! Tự tin từ đâu ra vậy! Vậy mà còn nói năng hùng hồn, ta thật sự đã được mở mang tầm mắt!”
“Quá đáng!”
“Không được, ta thực sự không thể nào hiểu nổi, không đánh cho bọn họ một trận khó mà giải được mối hận trong lòng ta!”
“…”
Câu nói cuối cùng là do một người vốn kiệm lời, ít nói thốt ra.
Hắn vừa nói xong, liền xoay người định quay lại.
May mà người bên cạnh phản ứng nhanh.
Một tay tóm lấy người kia kéo lại, “Thôi được rồi, chuyện đã kết thúc, chúng ta đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì!”
“Phải đó, đừng làm khó Phi ca! Hiện giờ quyền quản lý của chúng ta được tách ra đã là chuyện tốt rồi, nếu thật sự ép đến cùng, vạn nhất sau này gây khó dễ cho chúng ta thì sao?”
“…”
Nói đến đây, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Thịnh Phi.
Bài phát biểu của hắn hôm nay tại cuộc họp, rất bá khí, rất quả quyết.
Nhưng cũng đắc tội không ít người.
Tương đương với việc đắc tội luôn cả Lộ căn cứ trưởng.
Từ nay về sau, bọn họ có lẽ thật sự sẽ không nhận được sự hỗ trợ của Tổng bộ nữa.
Mối đe dọa từ virus tang thi vẫn còn đó.
Cho dù vật tư có phong phú đến mấy, bị mắc kẹt trong thành phố, bị giam hãm dưới mối đe dọa còn sót lại của virus tang thi, cũng chỉ là chờ c.h.ế.t từ từ…
Thịnh Phi bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, từ trong dòng suy nghĩ của mình tỉnh lại.
Hắn chỉ nghe thấy câu nói cuối cùng.
Nếu thật sự ép đến cùng,