Làm Giàu Thôi! Tôi Có Nhà Máy Thông Cổ Kim

Chương 120

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Nhưng anh sở hữu khí chất phi phàm, tư thái kiêu ngạo, nói là tài xế thật sự không ai tin.

Ông chủ Hoàng sững sờ vài giây, nhìn anh rồi lại nhìn Trần Kim Việt, trên khuôn mặt tinh ranh nở nụ cười ám muội, “Hiểu rồi hiểu rồi, mấy đứa trẻ biết cách chơi ghê! Nhưng tình hình chung, tôi vẫn phải nói rõ với anh. Dù sao mình có cưng chiều phụ nữ đến mấy, cũng không thể lấy tiền ra làm trò đùa được.”

“Chúng tôi không phải người yêu.” Chu Dật Xuyên sắc mặt tối sầm, nhắc nhở lại, “Người thuê nhà máy là cô ấy, anh chỉ cần giới thiệu cho cô ấy thôi.”

Ông chủ Hoàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú của Trần Kim Việt, ánh mắt có chút tinh tế hơn, “Không phải người yêu? Vậy đừng trách lão huynh không nhắc nhở anh nhé, đàn ông vẫn nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu, luôn giữ đầu óc tỉnh táo! Mấy cô gái nhỏ này chơi bời thì được, dính dáng đến công việc thì thôi đi …”

“Cái thứ treo trên cổ anh không phải cái đầu, mà là cái bô vệ sinh phải không?” Chu Dật Xuyên hết kiên nhẫn.

Lời này khó nghe, ông chủ Hoàng hiểu ra, “Anh có ý gì?”

Đồng đội đã khai chiến rồi, Trần Kim Việt mà còn co rúm lại thì quá là vô nghĩa khí, “Khen anh có khí chất đó, thợ mỏ vàng chuyên nghiệp cũng không đào ra được loại thần kim thuần khiết như anh đâu.”

Ông chủ Hoàng, “…”

Anh ta là người lịch thiệp, có tố chất cơ bản và biết giữ thể diện, việc dựa dẫm người mạnh chèn ép người yếu thì thạo như cá gặp nước, nhưng việc cãi vã với người khác thì không làm được.

Cuối cùng chỉ còn cách giữ vẻ mặt lạnh lùng tiễn hai người đi, sau đó tức giận đăng bài cảnh báo trong nhóm khu công nghiệp…

Tiếp theo, Trần Kim Việt phát hiện, mấy ông chủ đã hẹn đều cho cô leo cây.

Hai nhà liên lạc được, còn đang do dự vì nhà xưởng quá nhỏ.

“Trực tiếp đi xem bên tôi đi.” Chu Dật Xuyên ngăn cô tiếp tục gọi điện.

Trần Kim Việt gật đầu, “Cũng được.”

Những người cô tìm đều là hẹn qua mạng, không bằng những người Chu Dật Xuyên biết rõ ngọn nguồn.

Xe rất nhanh đã lái vào một nhà máy dược phẩm đang ngừng hoạt động.

Hai tầng, còn lớn hơn nhà máy may mặc đầu tiên, bãi đậu xe cũng rộng rãi, còn có hai nhà kho riêng.

“Chỗ này có vẻ không tệ.” Trần Kim Việt rất hài lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chu Dật Xuyên giới thiệu, “Ông chủ hai vợ chồng muốn về thủ đô để con gái nhỏ thi đại học, thiết bị cũng muốn chuyển nhượng luôn. Nếu không lấy cùng, thì phải đợi anh ta xử lý xong thiết bị mới có thể bàn giao.”

Trần Kim Việt ngạc nhiên, “Anh ta muốn bán ư?”

Chu Dật Xuyên ừ một tiếng, “ Nhưng một diện tích lớn như vậy, khả năng bán nhanh không cao, cũng cân nhắc cho thuê.”

Trần Kim Việt nhíu mày do dự, “Vậy nếu trong thời gian tôi thuê, có người mua thì sao?”

“Mua bán không phá vỡ hợp đồng thuê, chỉ cần trong thời gian thuê, cô cứ sử dụng bình thường. Nếu bên kia vi phạm hợp đồng muốn lấy lại nhà máy sớm, sẽ bồi thường thiệt hại cho cô, những chi tiết này sẽ được ghi rõ trong hợp đồng.”

“Vậy thì tốt quá.”

Chu Dật Xuyên quay đầu nhìn cô một cái rồi nói tiếp, “Số tiền trong tay cô, muốn mua lại cũng không khó lắm đâu nhỉ?”

Trần Kim Việt lắc đầu, “Khó, nhà máy vận hành còn cần ứng vốn nữa, tôi không có nhiều tiền mặt lưu động như vậy.”

Chu Dật Xuyên nhắc nhở, “Tìm người góp vốn thì có thôi.”

Trần Kim Việt, “…”

Trong lúc rảnh rỗi nói chuyện, chiếc xe dừng lại trước cửa nhà máy bên trong.

Ông chủ Nhiệm là một người đàn ông trung niên nho nhã khoảng bốn mươi tuổi, đang đứng đợi ở cửa. Khi nhìn thấy chiếc mini màu xanh lá cây dừng lại trước mặt, vẻ mặt hơi sững sờ.

Cho đến khi nhìn thấy Chu Dật Xuyên xuống xe, anh ta mới tiến tới, “Tiểu Tổng giám đốc Chu xin chào, tôi là Nhiệm Cường, nghe Tổng giám đốc Chu nói, là anh muốn mua nhà máy?”

“Thuê, cô ấy là ông chủ.” Anh vừa nắm lấy bàn tay đối phương đưa ra, vừa khẽ nhích cằm về phía Trần Kim Việt.

Ông chủ Nhiệm là người bình thường, nhưng sự kết hợp giữa trai tài gái sắc luôn khiến người ta nghĩ sai, “Vị này là, em dâu?”

Khóe miệng Trần Kim Việt không tiếng động co giật, hôm nay vào mấy nhà máy thì phải giải thích mấy lần rồi.

“Chào anh, tôi là bạn của Tổng giám đốc Chu, tôi tên là Trần Kim Việt.” Cô cười chào anh ta.

Ông chủ Nhiệm cũng không hỏi thêm, mà vui vẻ cười nói, “Cô Trần trẻ tuổi mà tài giỏi quá! Vậy tôi dẫn cô đi tham quan trước nhé, rồi về văn phòng nói chuyện sau?”

Trần Kim Việt gật đầu, “Được.”

Ông chủ Nhiệm đi trước, Trần Kim Việt vừa định bước đi, đã nghe thấy Chu Dật Xuyên khẽ nói với cô, “Ông chủ Nhiệm ở thủ đô cũng có làm ăn hợp tác với nhà họ Chu, nếu cô không phủ nhận là bạn gái tôi, có lẽ tiền thuê sẽ được giảm giá đó.”

Trần Kim Việt vẻ mặt hờ hững, liếc xéo anh một cái, “ Tôi là loại người tham những món hời nhỏ như vậy sao?”

Chu Dật Xuyên mỉm cười, “Năm đầu tiên miễn phí tiền thuê cũng có thể.”

“Hời lớn thì nói khác!”

Trần Kim Việt thay đổi sắc mặt không chút do dự, “Đa tạ Tổng giám đốc Chu nhắc nhở, nếu lát nữa đàm phán thành công, tôi mời anh ăn cơm!”

Chu Dật Xuyên khẽ cười ra tiếng, bước vào trong.

Trần Kim Việt chạy nhanh theo sau.

Tham quan xong nhà máy, Trần Kim Việt hài lòng ra mặt.

Làm Giàu Thôi! Tôi Có Nhà Máy Thông Cổ Kim

Chương 120