“Lúc khai trương, không phải anh đã đưa danh thiếp sao? Tổng giám đốc Chu không để mắt tới anh, anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc à?”
“Kim Việt đối xử với anh tốt như vậy, còn không biết đủ thì đó là lỗi của anh rồi!”
“…”
Những lời nói thi nhau tuôn ra, như những cái tát giáng thẳng vào mặt Điền Khải Dân.
Sắc mặt anh ta lúc xanh lúc đỏ, nhưng lại không thể nào giải thích.
Cuối cùng chỉ có thể lớn tiếng, chộp lấy một điểm mà gào lên: “Vậy cô dám nói, tất cả các mối làm ăn trên tay cô đều là của tổng giám đốc Chu sao?”
Trần Kim Việt cau mày, vô thức đáp: “Đương nhiên không hoàn toàn là vậy, nhà máy của chúng tôi …”
“Vậy là của ai? Cô làm sao trả hết nợ, ông chủ lớn đứng sau cô là ai, cô dám nói cho mọi người biết không?”
“…”
Tim Trần Kim Việt chợt trùng xuống.
Lời nói này của Điền Khải Dân là có ý gì?
Anh ta đã phát hiện ra điều gì sao?
Nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn cười thành tiếng: “ Tôi làm sao trả hết nợ, có cần thiết phải khai báo với anh không? Anh muốn giúp tôi trả nợ, hay lại để mắt tới những khách hàng khác của tôi rồi?”
Những người xung quanh nghe thấy lời này cũng chỉ cảm thấy khó hiểu.
Anh ta quản quá rộng rồi đúng không?
“Điền Khải Dân, đừng quá đáng nữa đấy.” Triệu Tuyền Minh lên tiếng, ngữ khí mang theo lời cảnh cáo.
Nhưng ông ta cũng không bỏ qua ý ẩn chứa trong lời nói của Điền Khải Dân: “Anh muốn nói khách hàng của Kim Việt có vấn đề đúng không? Anh có bằng chứng gì không? Hay là anh muốn moi thông tin khách hàng của người ta ngay trước mặt chúng tôi?”
“ Tôi không có …!”
Điền Khải Dân muốn trực tiếp nói ra kết quả điều tra.
Nhưng kết quả đó, chỉ cần người có ý đồ đều có thể điều tra được.
Nói cách khác, anh ta chỉ có thể chứng minh Trần Kim Việt có điều kỳ lạ, chứ không có bằng chứng cô trực tiếp phạm tội!
Đương nhiên, mục đích anh ta đến đây hôm nay, cũng không chỉ muốn cô khó xử.
Liên tiếp bị phản bác, điều này khác quá xa so với dự đoán của Điền Khải Dân hôm qua, mặt anh ta đỏ bừng, mãi mới nặn ra được một câu: “Cô là vãn bối, tôi nể mặt cô một chút, có một số chuyện tôi muốn nói riêng với cô.”
Trần Kim Việt không phải là doanh nhân giàu kinh nghiệm, cô chỉ mới làm được hai ba tháng, xem như là bị đẩy vào thế khó.
Nhưng câu nói này của Điền Khải Dân, chỉ có kẻ ngốc mới không biết mục đích của anh ta.
Dây thần kinh đang căng thẳng bỗng chốc giãn ra.
Cô khẽ ngước mắt lên: “ Tôi là vãn bối, có thể cho ông chủ Điền một cơ hội, nhưng ông chủ Điền chắc chắn có thể nói chuyện đàng hoàng chứ?”
Điền Khải Dân bị cô làm mất mặt, sắc mặt lập tức càng khó coi hơn.
Trần Kim Việt hoàn toàn không nhường nhịn anh ta.
Một lúc lâu sau, thấy Điền Khải Dân bất đắc dĩ “ừm” một tiếng, cô mới nhìn về phía mọi người, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Các vị, tôi xin phép rời đi một lát.”
Chú Hà bên cạnh có chút lo lắng: “Cháu gái, đừng vì nể mặt người khác mà tự mình chịu thiệt nha! Đâu có ai nhờ người ta giúp việc lại còn đi bắt nạt người ta chứ!”
--- Chương 87 ---
Cô thật sự đã kết nối được với cấp trên sao?
Lời nói này của ông ta thấm vào tận tâm can mọi người, ai nấy đều khẳng định rằng Điền Khải Dân cứ ấp a ấp úng thế kia là đến để tống tiền.
Cô gái trẻ này lại còn lương thiện đến mức đồng ý hợp tác với hắn.
“Cảm ơn chú Hà, chú cứ yên tâm, cháu biết chừng mực.”
…
Ở một bên khác.
Trong phòng riêng, hai người ngồi đối diện nhau, khung cảnh nhất thời chìm vào im lặng.
Mục đích của Điền Khải Dân là nói chuyện riêng.
Nhưng hiện tại đã đạt được mục đích, ông ta lại ôm một bụng tức.
“Cái con nhóc c.h.ế.t tiệt không biết trời cao đất dày! Cô giả vờ cái gì? Nếu trong lòng cô không có quỷ, cô sẽ đồng ý đến nói chuyện riêng với tôi sao?” Giọng ông ta gần như khắc nghiệt.
Trần Kim Việt dựa vào ghế, “ Tôi có quỷ gì? Chẳng phải là ông chủ Điền ông yêu cầu tôi đến giải quyết riêng sao?”
Điền Khải Dân, “…”
Đúng là ông ta yêu cầu, nhưng ông ta đâu có nghĩ rằng mình sẽ là người đề xuất giải quyết riêng, mà là cô ta phải cầu xin ông ta giải quyết riêng!
Giọng Điền Khải Dân lạnh như băng, “Nếu không phải vì Tiểu Hạo, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô thêm một cơ hội nào nữa!”
“Làm ăn, phải từng bước một! Tiền nào có thể kiếm, tiền nào không thể kiếm, vẫn nên rõ ràng…”
Trần Kim Việt ngắt lời ông ta, “Ông chủ Điền muốn nói tôi đã kiếm tiền không nên kiếm sao?”
“Không phải sao? Hàng hóa của cô vận chuyển ra ngoài bằng cách nào, cần tôi nói thẳng ra không? Khách hàng phía sau cô cẩn thận như vậy, không phải vì sợ người khác thấy sao?”
Trần Kim Việt, “…”
Đúng là không thể để người khác thấy được thật.
“Cô đừng tưởng cô làm được bảo mật lắm! Những sản phẩm quân sự đó, sản xuất hàng loạt điên cuồng, lại còn vận chuyển không chính ngạch! Cô đang phạm pháp đấy!” Điền Khải Dân đạo mạo, quát lớn, “Cô chính là đang phạm pháp!”
Thì ra là nghi ngờ cô buôn lậu sản phẩm quân sự.
Điền Khải Dân này có bụng dạ nhỏ nhen, dã tâm lớn, có thể nhịn xuống không vạch trần cô trước đám đông, ngoài việc có lợi có thể kiếm, thì chính là chiêu bài của ông ta không đủ để hạ bệ cô.