Giáo sư Nghiêm cũng có chút khó hiểu nhìn học trò của mình, bị những lời quanh co của cô làm cho lúng túng.
Chỉ có Giáo sư Chu ánh mắt mới chợt bừng tỉnh.
Cô bé này thật sự ngoài sức tưởng tượng của ông, thấu đáo mà lại táo bạo.
Ông cười ha ha thành tiếng, "Tốt! Món quà này ta rất thích, con có lòng rồi!"
Trần Kim Việt cười nói, "Ngài thích là được ạ."
"Sau này hãy thường xuyên đến kinh thành. Có bất cứ nhu cầu gì trong công việc kinh doanh, hãy tìm Tiểu Xuyên nhiều hơn. Nếu cậu ta vô dụng, thì tìm anh hai của cậu ta."
"???"
Châu Dật Xuyên giả vờ bất mãn nhìn ông nội mình, "Cái gì mà cháu vô dụng? Anh hai hơn cháu chỗ nào?"
Châu Ngôn Hạc đứng một bên hóng chuyện, nghe thấy lời ông nội nói ra, trong lòng cũng giật mình.
Nhưng thấy em trai 'ngậm d.a.o lam mà sinh ra ' bị làm khó, tâm trạng rất tốt.
"Vẫn là ông nội nghĩ chu toàn."
Vừa nói, anh ta lịch sự tiến lên, chủ động đưa tay chào Trần Kim Việt, "Chào cô, Châu Ngôn Hạc."
Trần Kim Việt rất vui mừng trước phản ứng của Giáo sư Chu, nhưng nhìn thấy 'đùi vàng' ( người có quyền lực, chỗ dựa vững chắc) trong truyền thuyết là Châu Dật Xuyên, cô hơi lúng túng, trên mặt cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mà vươn tay bắt lấy tay anh.
"Chào anh, Trần Kim Việt, mong được chiếu cố nhiều."
"Lát nữa chúng ta để lại thông tin liên lạc cho nhau."
Người nhà họ Chu đối với ông cụ vô cùng kính trọng và phục tùng.
Sau đó, đối với Trần Kim Việt họ đều rất thân thiện.
Thái độ này được những người khác nhìn thấy và ghi nhớ, cô gái nhỏ này có thể được nhà họ Chu ưu ái như vậy, e rằng không hề đơn giản.
Tiếp theo là phần phát biểu của chủ nhân bữa tiệc, sau đó là lời chúc phúc từ con cháu, rồi đến khai tiệc.
Trong suốt bữa tiệc thọ, Giáo sư Chu vô cùng quan tâm Trần Kim Việt.
Khiến Trần Kim Việt trong lòng càng vững dạ, hành động này của ông, là đang mở đường cho cô, xem ra thật sự là ngầm đồng ý rồi.
Đúng vậy.
Trần Kim Việt dùng chiếc hộp đó để đựng quà mừng, chính là một phép thử.
Tối qua cô về nhà càng nghĩ càng thấy không ổn.
Giáo sư Chu rõ ràng không tò mò, không dò hỏi về những món đồ trong tay cô, nhưng nghe cô nói sẽ mang đồ ra, lại sớm đã đến Hữu Bảo Trai chờ đợi.
27_Lúc cô vừa *lấy ra * đồ sơn mài thì ông vẫn điềm tĩnh, như thể đã biết cô còn có thứ tốt hơn.
Sau này thấy cô một lần lấy ra nhiều cổ vật như vậy, ông cũng có ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là vui mừng, hoàn toàn không hề bất ngờ như hai vị giám định viên.
Có lẽ nào ông ấy vẫn luôn đợi cô lấy ra những thứ này?
Hay là, không chỉ có mình ông ấy chờ đợi?
Cô đi đến tỉnh thành bán số lượng lớn đồ vật, danh tiếng đã vang đến kinh thành, lẽ nào nhà nước lại không chú ý?
Trần Kim Việt càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Trằn trọc không ngủ được.
Đến nửa đêm, cô đột nhiên nghĩ thông suốt và cảm thấy nhẹ nhõm.
Họ đã phát hiện ra nhưng lại không có hành động gì, còn dung túng Châu Dật Xuyên khắp nơi giúp cô giải quyết hậu quả, rõ ràng là ngầm đồng ý rồi.
Khi phỏng đoán này được xác nhận, sợi dây căng thẳng trong lòng cô dần nới lỏng.
Cô cũng bắt đầu suy nghĩ, đối với sự ưu ái thuận lợi này, mình có nên bày tỏ gì đó không?
…
Màn đêm buông xuống.
Khách khứa dần tan.
Giáo sư Chu giữ Giáo sư Nghiêm và Trần Kim Việt lại uống trà.
Giáo sư Nghiêm có chút ăn vị, "Ông muốn giữ cô bé này lại, tôi chỉ là tiện thể thôi phải không?"
Ông ấy đã nhìn ra, Giáo sư Chu rất coi trọng cô bé Trần Kim Việt này.
Ông rất mừng cho cô.
"Làm sao thế được? Nếu không phải thầy đào tạo ra một học trò giỏi như vậy, hôm nay tôi cũng đâu có cơ hội khoe khoang chứ!" Giáo sư Chu nói những lời phủ định, nhưng ý lại là khẳng định.
Giáo sư Nghiêm giả vờ thở dài, "Haizz, rốt cuộc là tôi thừa thãi rồi."
Trần Kim Việt cười hòa giải, "Thầy ơi, Giáo sư Chu nói đùa đó, nếu không có thầy, cháu còn chẳng có cơ hội vào nghề."
Giáo sư Nghiêm có phần an ủi, "Vậy thì nói rồi nhé, buổi đấu giá của cháu, tôi cũng phải có một tấm thiệp mời!"
Ông vừa mới nghe nói có thêm một buổi đấu giá trong bữa tiệc.
Đây là tiền lệ chưa từng có của Hữu Bảo Trai.
Ông cũng tò mò về những món đồ đó.
"Nhất định rồi." Trần Kim Việt cam đoan, rồi nói, "Hơn nữa cháu đã chuẩn bị quà cho thầy rồi, thầy cứ yên tâm."
Giáo sư Nghiêm nghĩ đến chiếc hộp sơn mài vừa ra mắt, dẹp bỏ ý đùa cợt, "Không cần đâu, tôi được mở rộng tầm mắt là được rồi. Nếu thật sự nhận thứ quý giá như vậy của cháu, thì là nhận hối lộ rồi."
Giáo sư Chu không vui, "Ông già này, đang ám chỉ tôi nhận hối lộ đấy à?"
Giáo sư Nghiêm lập tức phản ứng, "Không không, tôi sao có thể giống ngài được? Tôi vẫn còn đang tại chức mà..."
Trần Kim Việt nhìn thầy giáo nghiêm khắc của mình trước mặt Giáo sư Chu lại như một đứa trẻ, thấy có chút buồn cười.
Giáo sư Nghiêm vội vàng lảng sang chuyện khác, hỏi Trần Kim Việt có sắp xếp gì khác không.
Có muốn ngồi lại đây không.
Trần Kim Việt đương nhiên sẽ không từ chối, "Được ạ..."
Lời còn chưa dứt, tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên.
"Cộp cộp cộp!"
Tiếng động có chút dồn dập.
Là từ Thời Không Giao Dịch Sở truyền đến.