Cô lập tức đặt mua một nhiệt kế ngoài trời trên mạng.
Nhiệt kế nhanh chóng đến nơi, Trần Kim Việt dạy Khương Kỳ An cách sử dụng, rồi bảo anh đến đo nhiệt độ ở bên đó.
Rất nhanh, Khương Kỳ An mang theo một câu trả lời nghẹt thở trở về.
Âm hai mươi mốt độ.
Thật sự, đây vẫn là nhiệt độ sau khi đã ấm lên rồi ư?
Vậy lúc lạnh nhất trước đó khủng khiếp đến mức nào!
“Trần cô nương, đã tìm ra nguyên nhân chưa?” Khương Kỳ An nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, cẩn thận hỏi.
Trần Kim Việt, “Tìm ra rồi.”
Cô giải thích sơ lược cho anh về lý do quá lạnh, rồi lại nói, “Trong thời tiết lạnh giá, bê tông cũng có thể thi công, nhưng cần thêm chất chống đông, và bề mặt cần được che phủ…”
Trần Kim Việt cũng không đặc biệt tinh thông, nên đã đưa thông tin tìm kiếm được cho anh xem.
Qua những ngày giao dịch này, Khương Kỳ An đã có thể đọc chữ giản thể một cách trôi chảy, sau khi đọc xong câu trả lời, trong lòng đã hiểu rõ.
Đồng thời, anh càng tò mò hơn về chiếc hộp đen nhỏ gọi là điện thoại này.
“Trần cô nương, cô vừa nói, sau này tôi có thể vào đây, dùng điện thoại của cô để tra cứu đồ vật sao?” Anh mong đợi nhìn cô, trong mắt tràn đầy khao khát về những điều chưa biết.
Trần Kim Việt cười nói, “ Đúng vậy.”
Cô sảng khoái dạy anh cách dùng máy tính tra tài liệu.
Người xưa không biết bính âm, Trần Kim Việt dạy anh cách nhập liệu bằng giọng nói.
Hoàng tử này không chỉ có trí nhớ kinh người, mà khả năng học hỏi cũng cực kỳ siêu việt, nói một lần là anh đã vận dụng thành thạo.
Trần Kim Việt từ nhỏ thành tích đều thuộc loại giỏi nhất, cũng không khỏi cảm thán, thật sự quá lợi hại rồi.
“Anh cứ ở đây xem từ từ, tôi đi mua đồ cho anh.” Trần Kim Việt để anh lại phòng khách, rồi đi ra ngoài bảo Tưởng Tử Hành mua chất chống đông.
Cô không lo Khương Kỳ An làm loạn trong phòng giao dịch, bởi vì mọi thứ trong phòng giao dịch đều đã được kết nối với cô.
Không có sự cho phép của cô, người khác không thể mang bất cứ thứ gì ra khỏi đây.
…
“Chị! Chị nói Trần Kim Việt đó dựa vào cái gì mà được ông nội Chu coi trọng chứ? Cô ta là cái thá gì?” Ôn Ngọc rất khó chịu, về nhà liền kể lể với chị gái những gì mình đã thấy và nghe hôm nay.
Chỉ vì Trần Kim Việt, cậu bị ông nội mắng ngay tại chỗ, còn bị cả nhà họ Chu xa lánh.
Không chỉ cậu tức giận, Ôn Viên nghe tin này càng tức giận hơn.
Chu Dật Xuyên lần trước cùng cô ăn cơm, trên bàn ăn đối xử với cô lạnh nhạt, cô thực ra trong lòng rất vui, dù sao ai cũng biết thiếu gia nhà họ Chu nói chuyện khó nghe.
Đối xử với cô như vậy, đã là khác biệt rồi.
Cô vốn định tìm hiểu sâu hơn, không ngờ đối phương giữa chừng có việc phải đi.
Cô hoàn toàn không để bụng, nhưng nhà họ Chu đích thân xin lỗi, điều này đột nhiên khiến cô cảm thấy, mình đã một chân bước vào cánh cửa nhà họ Chu rồi.
Tự coi mình là bà Chu, vậy thì đối với Trần Kim Việt, một kẻ thứ ba như vậy, tự nhiên hận thấu xương…
“Đều tại mẹ! Nói con gái không được quá chủ động, còn nói phải đợi anh Xuyên đến xin lỗi mới được qua lại nữa! Nếu hôm nay con đến tiệc mừng thọ, thì có chuyện gì của Trần Kim Việt chứ?”
“Cái này, thực ra mẹ nói cũng đúng, thái độ của anh Xuyên đối với chị quả thật không phải.”
Ôn Ngọc nghĩ đến hôm nay khi Chu Dật Xuyên mắng cậu, còn mắng luôn cả chị gái, nên không dám nói ra.
Ôn Viên không đồng tình, “Còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ còn mong anh ấy cũng như những người đàn ông khác mà làm chó săn sao? Con nhà quê ở cái huyện nhỏ đó, nhất định là cô ta bám riết, cố tình bắt anh Xuyên dẫn cô ta đi!”
Cô sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Tuyệt đối không!
Ôn Ngọc cũng gật đầu, “Chắc là vậy, nghe nói cô ta có hợp tác với anh Xuyên, nên ông nội Chu mới mời cô ta.”
Ôn Viên lạnh giọng, “Em đi tra cho chị, xem cô ta rốt cuộc có lai lịch gì! Một người phụ nữ trẻ tuổi, làm sao có thể lấy ra nhiều đồ cổ khiến cả giới sưu tầm phải kinh ngạc như vậy? Chắc chắn là ngủ với ai đó mà có được!”
Cô ta muốn vạch trần bộ mặt thật của Trần Kim Việt!
…
Sáng sớm hôm sau, Trần Kim Việt trực tiếp liên hệ với Chu Dật Xuyên, hẹn gặp Chu lão gia.
Địa điểm là ở nhà họ Chu.
Khi Trần Kim Việt đến, Chu Dật Xuyên đang đợi cô ở cửa.
Mặc bộ đồ ở nhà, tóc tai bù xù, toàn thân toát ra khí chất hung hãn, cảm giác như chó đi ngang qua cũng sẽ bị đá hai cái.
“Bằng lái của cô là mua hả? Đoạn đường mười phút cô lái mất nửa tiếng?” Chu Dật Xuyên liếc nhìn Trần Kim Việt, hỏa lực trực tiếp nhắm vào vệ sĩ của cô.
Tưởng Tử Hành đáp, “Giờ cao điểm, kẹt xe.”
Chu Dật Xuyên cười mỉa, “Người kém cỏi lại đổ tại đường không bằng phẳng.”
Tưởng Tử Hành, “Xin lỗi.”
Chu Dật Xuyên, “…”
Muốn tìm người cãi một trận, nhưng lại không cãi được, thật là tức c.h.ế.t đi được.
Trần Kim Việt im lặng nhìn anh, “Lại bị giáo sư Chu mắng rồi à?”
Chu Dật Xuyên khịt mũi khẽ hừ một tiếng, “Không phải tại cô à? Cô tốt nhất là có thứ gì hay ho, đáng để tôi phải dậy sớm mà xem! Nếu không đủ tiêu chuẩn dự đấu giá, thì cô c.h.ế.t chắc!”
Trần Kim Việt, “…”
Cái này đúng là không được rồi.