Làm Giàu Thôi! Tôi Có Nhà Máy Thông Cổ Kim

Chương 181

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Không đúng, điện hạ, sao bây giờ người mới ra?”

“Không phải nói là chiều mới giao hàng sao?”

“…”

Mọi người nhao nhao.

Vì Khương Kỳ An xuất hiện, sau một thoáng yên tâm ngắn ngủi, lý trí nhanh chóng trở lại.

Thang phó tướng sắc mặt hơi đổi, lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ, lần này Trần cô nương không mua được thuốc sao?”

Khương Kỳ An cười lắc đầu: “Mua được rồi, hơn nữa rất đầy đủ.”

Trong ánh mắt bán tín bán nghi của các tướng sĩ, một đống đồ vật nhanh chóng tràn ra từ trong cửa lớn.

Là những hộp thuốc quen thuộc như lần trước.

Thang phó tướng trợn tròn mắt, vui mừng tiến lên, một tay cầm lấy mấy hộp thuốc, suýt chút nữa mừng đến phát khóc.

“Điện hạ! Thật sự có thuốc! Lại còn khác lần trước nữa!”

“Trần cô nương nói, bệnh dịch không đáng sợ, những loại thuốc này có thể chữa trị dịch bệnh rất hiệu quả.” Khương Kỳ An cũng rất vui mừng, khống chế sự lây lan của dịch bệnh là điều cấp bách nhất hiện nay.

Thang phó tướng liên tục gật đầu: “ Đúng đúng! Trần cô nương đưa toàn là đồ tốt!”

Khương Kỳ An phân phó: “Chuẩn bị một chút, chia một nửa số này đưa cho Phùng tướng quân.”

Nửa còn lại, họ sẽ giữ làm dự phòng.

Thang phó tướng lập tức nhận lệnh.

“Vâng!”

Về việc hỗ trợ Phùng tướng quân, biên quan có ý kiến khác.

Dù sao thì lập trường khác nhau, họ là triều đình phái đến tiếp quản họ.

Nhưng Khương Kỳ An gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, vẫn gửi cho họ lô thuốc đầu tiên. May mắn là Phùng Minh có lương tâm, không làm khó các tướng sĩ đưa thuốc.

Vì vậy, việc tiếp tục gửi thuốc sau này cũng trở nên thuận lý thành chương.

Tuy nhiên, không ai ngờ rằng Khương Kỳ An lại quyết định tự mình đi đưa…

“Chuyện này vạn lần không thể!”

“Điện hạ hãy nghĩ lại!”

“Điện hạ, nếu người cố chấp muốn đi, trừ phi bước qua xác của mạt tướng!”

Dương phó tướng quỳ một gối, chắn ngang cửa.

Các phó tướng và tướng sĩ khác, làm theo y hệt, chắn kín lối ra vào.

Nếu là mấy tháng trước, khi Khương Kỳ An mới đến, anh ta muốn mạo hiểm c.h.ế.t như vậy, bọn họ còn mong muốn.

Nhưng bây giờ, biên cương đã ngầm thừa nhận, chỉ nhận vị điện hạ này, và chỉ ủng hộ vị điện hạ này.

Anh ta còn muốn lấy thân mình mạo hiểm, bọn họ tuyệt đối không đồng ý.

Khương Kỳ An có chút bất đắc dĩ, tiến lên đỡ Dương phó tướng, nhưng Dương phó tướng vẫn bất động, anh chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Tiêu Thừa Vũ.

Tiêu Thừa Vũ rất hiểu ý Khương Kỳ An.

Đây là cơ hội tuyệt vời để thu phục Phùng Minh.

28_Hiện giờ vị hoàng đế trên ngai vàng *ngu muội vô đạo, hẹp hòi đa nghi, bỏ mặc dân chúng thiên hạ, đẩy công thần của nước Khương vào chỗ chết*.

Tiếp tục trung thành với ông ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Phùng Minh đã tận mắt chứng kiến, đã tự mình trải nghiệm.

Khi có một minh quân đáng để trung thành đứng trước mặt ông ta, danh chính ngôn thuận, thuận lý thành chương, lại còn tặng than trong tuyết. Chỉ cần ông ta là người thông minh, sẽ biết phải đưa ra quyết định như thế nào.

Nhưng, e rằng ông ta vẫn cố chấp cổ hủ, ngu trung với triều đình…

“Mạt tướng sẽ đi cùng điện hạ.” Tiêu Thừa Vũ có lo lắng, nhưng rốt cuộc vẫn tin tưởng Khương Kỳ An.

Dương phó tướng không thể tin nhìn anh: “Tiêu tiểu tướng quân! Cho dù anh có …”

Những lời phía sau anh ta nuốt vào.

Cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Trước đây Tiêu tiểu tướng quân ghét điện hạ, nhưng những thay đổi trong thời gian gần đây họ đều thấy rõ, Tiêu tiểu tướng quân kính trọng điện hạ nhất, lấy điện hạ làm đầu.

Bây giờ đột nhiên đồng ý là vì sao?

“Điện hạ suy nghĩ thấu đáo, Phùng tướng quân là người duy nhất trong triều có thể đối đầu với Tiêu gia quân, thu phục ông ta, chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng lớn hơn.”

“ Nhưng như vậy quá mạo hiểm!”

Dương phó tướng rõ ràng, nhưng anh ta không đồng tình với bước cờ hiểm này.

Khương Kỳ An đưa tay, lần nữa đỡ anh ta dậy: “Dương tướng quân, những việc ta mưu đồ vốn dĩ đã rất mạo hiểm rồi.”

Nền móng triều đình đã mục nát, đất nước sắp sụp đổ, dân chúng như kiến cỏ.

Sự mạo hiểm của anh, nếu có thể đổi lấy việc đạt được mục đích với cái giá thấp nhất, thì đã là xứng đáng rồi.

Thân thể Dương phó tướng cứng đờ, đây là lần đầu tiên Khương Kỳ An thể hiện rõ ràng tham vọng và điều anh mưu đồ.

Nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy đột ngột.

Vì trong đêm yến tiệc mừng công đó, đã bắt đầu hé lộ manh mối rồi.

Anh ta không còn cố chấp nữa, cuối cùng đứng dậy.

Tuyết vừa tan, mặt đường đóng băng, việc đi lại rất bất tiện.

Đoạn đường trăm dặm, dù đi nhanh đến mấy cũng mất một ngày một đêm, khi đến nơi thì thấy tình hình địa phương vô cùng tồi tệ.

Vì thiếu thốn vật tư, tất cả những người dân bị nhiễm bệnh đều chen chúc trong một trại tạm bợ.

Họ co ro trên chiếc giường tạm bợ, đắp chiếc chăn bông mỏng, có người ho sù sụ không thở nổi, có người lại phát ra tiếng rên rỉ đau đớn vì bệnh tật hành hạ.

Không khí lạnh lẽo tràn ngập sự tuyệt vọng và bất lực.

Họ rất muốn sống.

Nhưng không biết sống thế nào...

Khương Kỳ An đứng yên tại chỗ nhìn rất lâu, lồng n.g.ự.c anh như bị bông chặn lại, khó chịu đau nhói.

“Điện hạ, không thể ở lại đây lâu, quân y đã đợi sẵn rồi!”

“…”

Khương Kỳ An quay người, nhanh chóng bước ra ngoài.

Làm Giàu Thôi! Tôi Có Nhà Máy Thông Cổ Kim

Chương 181