Sĩ Vũ bị ‘lừa’ một vố, bộ lọc thần nữ trong lòng cô ta vỡ vụn, nhìn những thứ trong bát có chút thận trọng.
Trần Kim Việt nếm thử một miếng trước, rồi ra hiệu cho cô ta ăn.
Sĩ Vũ cẩn thận dùng dĩa xiên một miếng đưa vào miệng.
Món dưa chuột trộn thanh mát, ngon miệng, độ mặn ngọt vừa phải, còn thoang thoảng vị ngọt và hương thơm.
“Cái này ngon thật!”
“ Đúng không? Lần này không lừa cô chứ?”
“…”
Vậy là lần trước thật sự đã lừa?
33_Trần Kim Việt gượng cười lờ đi ánh mắt oán trách của cô ta, *cầm lên* những thứ khác.
Cô vốn dĩ không phải là thần nữ gì cả.
Ngay từ đầu họ chỉ là mối quan hệ giao dịch, quen biết lâu có thể làm bạn bè bình thường, nhưng không cần thiết phải sùng bái cô một cách đặc biệt.
Cứ cho rằng cô phải đoan trang, phải từ bi, phải mang ‘thần tính’…
Cô là một người làm ăn mà!
Sùng bái nhiều quá, lúc thu tiền sẽ có cảm giác tội lỗi mất!
“Nào nào, tôi lại giới thiệu cho cô cái này, cái này tôi không mua cho cô nhiều đâu, các cô có thể tự trồng!”
--- Chương 151 --- Không gian có điện nước
Cô giới thiệu cho Sĩ Vũ cách trồng hành, gừng, tỏi, sau này cũng có thể dùng làm gia vị.
Sau khi giới thiệu xong xuôi, Sĩ Vũ hoàn toàn ghi nhớ, rồi ánh mắt dừng lại trên chiếc bát đựng dưa chuột trộn của Trần Kim Việt.
“ Tôi có thể đổi một ít thứ này với cô không? Cái để đựng thức ăn ấy …”
“Bát ư?”
Trần Kim Việt theo ánh mắt của cô ta nhìn xuống mặt bàn, “Được thôi, tôi sẽ mua bát inox cho cô, chắc chắn hơn.”
Sĩ Vũ nở nụ cười rạng rỡ, “Tuyệt vời! Vậy lần sau tôi vẫn mang mấy thứ đó đến cho cô nhé?”
Trần Kim Việt nghi hoặc, “Cô tìm được bao nhiêu rồi?”
Vừa nãy khi cô ta vào, Trần Kim Việt thoáng nhìn qua, bốn chiếc giỏ bề mặt toàn là nhân sâm, cô cứ nghĩ là khó tìm nên chưa tìm được gì.
Vì vậy cũng không xem xét kỹ ngay lập tức.
“Không nhiều, nhưng tôi đã tìm được những mảnh gỗ vụn mà cô muốn!”
“!!!”
Trần Kim Việt có chút phấn khích, đứng dậy cùng cô ta, đi về phía những chiếc giỏ.
Mảnh gỗ vụn không nhiều, chỉ khoảng hơn mười miếng.
Nhưng nếu có thể bù đắp những chỗ thiếu sót lần trước, thì thắp sáng một căn phòng, có thể mở khóa chức năng mới rồi!
Trần Kim Việt vui vẻ hứa ngay tại chỗ.
“Lần sau tôi sẽ mua toàn bộ nồi niêu xoong chảo cho cô! Rồi dạy cô cách luyện dầu, cách bảo quản nữa!” Vừa nãy Sĩ Vũ đã ưng ý những chiếc bát cô mang đến, chứng tỏ bên họ không có nhiều vật dụng đựng đồ.
Luyện dầu thì không thực tế lắm.
Chỉ có thể lần sau dạy cô ta.
Sĩ Vũ tuy không hiểu lắm, nhưng những thứ thần nữ ban cho thì không có gì là không tốt.
Thế nên cũng rất vui vẻ, “Cô xem thêm những thứ này nữa, có phải là thứ cô muốn không!”
Cô ta gạt những củ nhân sâm trên bề mặt một chiếc giỏ ra, bên dưới lộ ra những thứ có lớp vỏ cứng, màu nâu đỏ sáng bóng, có các đường vân hình vòng và nếp nhăn tỏa ra …
“Linh chi!”
“ Đúng vậy, chỗ chúng tôi cũng gọi là linh chi.” Sĩ Vũ gật đầu nói.
Trần Kim Việt nhìn những thứ này, nghĩ rằng có thêm nửa giỏ đồ mới cũng không tệ, rồi lại thấy cô ta tiếp tục lấy nhân sâm từ giỏ thứ hai ra.
Bên dưới lộ ra những thứ màu vàng xanh, hơi giống rau bắp cải…
Trần Kim Việt, “!!!”
“Thiên sơn tuyết liên sao lại có thể bị đè bẹp thế này? Bị dập nát hết rồi!” Trần Kim Việt có chút xót xa.
Cô ta không biết cách bảo quản, nhưng Trần Kim Việt đã từng thấy hình ảnh, vẻ đẹp thanh nhã, mỏng như cánh ve của nó, giờ đây đã bị dập nát hoàn toàn.
Người yêu hoa chắc chắn không thể chấp nhận được.
Sĩ Vũ nhìn phản ứng của cô, có chút chột dạ, “Cô nói chỉ cần nguyên vẹn là được, với lại những củ nhân sâm đó rất quý giá.”
Trần Kim Việt, “???”
Vậy nên cô cứ đè nát những thứ khác sao?
Cô có một khoảnh khắc lặng người.
34_Chưa kịp giải thích, Sĩ Vũ *vội vàng* mở miệng, “Sau này hái cái này, tôi nhất định sẽ không đè nữa!”
Trần Kim Việt theo bản năng hỏi, “Cô không phải nói cái này không nhiều sao?”
“Không nhiều bằng nhân sâm.” Sĩ Vũ nói, “Chúng tôi tìm thấy một ngọn núi cao lạnh giá, chỉ trên núi mới có. Vì vội vàng quay về, nên lần này chỉ hái được chừng này.”
Trần Kim Việt bừng tỉnh gật đầu, “Vậy được, lần sau lại hái thêm cái này nhé, nhất định phải cẩn thận nhẹ nhàng đấy.”
Lời Sĩ Vũ nói về sự lạnh giá nhắc nhở cô, nói xong liền chuẩn bị đi vào lấy quần áo cho cô ta.
Lại thấy Sĩ Vũ cúi người, loay hoay lựa chọn trong giỏ một lúc, thì một giỏ khác chứa đông trùng hạ thảo được che giấu bởi nhân sâm cũng lộ ra.
“Loại này cũng không nhiều, chúng tôi chỉ đào được chừng này thôi.”
“…”
Trần Kim Việt cảm thấy mình cần định nghĩa lại từ ‘ không nhiều’ rồi.
Bốn giỏ đồ, có ba giỏ đều dùng nhân sâm để che đậy, bên dưới phủ các loại dược liệu khác.
Cô đưa mắt nhìn chiếc giỏ cuối cùng, “Cái này, bên dưới còn thứ gì khác không?”
35_Sĩ Vũ *lắc đầu*, “Không có nữa rồi, cái này toàn là nhân sâm.”
Trần Kim Việt thở phào nhẹ nhõm không tiếng động, cẩn thận phân loại chúng, sắp xếp gọn gàng từng thứ một, rồi xếp ngay ngắn bên tường sân nhỏ, lúc này mới vẫy tay gọi cô ta.
“Cô đi theo tôi vào đây, tôi còn có mấy thứ muốn tặng cô.”