Hơn nữa, thần linh thần thông quảng đại.
Sẽ biết ai mới là bộ lạc mạnh nhất, xứng đáng được che chở nhất.
Những thứ mà họ có thể cúng bái, có thể gấp hàng trăm lần so với đám phế vật kia!
“Vâng!”
Tự Đan kích động trả lời, tiện thể hỏi thêm một câu, “Vậy tù trưởng, cá chúng ta cũng bắt sao?”
Cát Huyên còn chưa mở miệng, trưởng lão bên cạnh đã tát một cái thật mạnh, “Đồ ăn cháo đá bát! Ngay cả thần bảo hộ cũng dám mạo phạm, ngươi muốn c.h.ế.t sao?”
Tự Đan đầy vẻ phẫn nộ, hắn chẳng phải vì bộ lạc mà suy nghĩ sao?
Nhưng khóe mắt liếc thấy Cát Huyên cũng nét mặt giận dữ, hắn chỉ có thể lặng lẽ nuốt cục tức xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đợi hắn ra ngoài, Cát Huyên lại dặn dò gã đàn ông gầy gò vừa nãy, “Ngươi, hãy truyền tin bộ lạc Thu Vũ bị dập tắt ngọn lửa thiêng ra ngoài, phải làm cho mỗi bộ lạc đều biết!”
Gã đàn ông gầy gò vui mừng đáp, “Vâng!”
Tù trưởng đã trọng dụng lại hắn, chắc chắn là đã thực sự chấp nhận hắn rồi!
Trong một ngày, tin tức bộ lạc Thu Vũ chọc giận thần linh, ngọn lửa thiêng bị dập tắt đã lan truyền khắp nơi.
Mỗi bộ lạc đều ôm một bụng tâm tư, lần lượt kéo đến…
--- Chương 163 ---
Cô Trần, đã lâu không gặp!
Màn đêm buông xuống.
Khi bộ lạc Xích Tinh vừa đến, họ đã thấy ba người đàn ông bị đánh thập tử nhất sinh được khiêng ra ngoài.
Còn có một người phụ nữ lớn tuổi.
Thật trùng hợp, người phụ nữ lớn tuổi đó dường như quen tù trưởng bộ lạc Xích Tinh.
Bà ta cầu xin nhìn cô ta, vươn hai tay về phía cô ta …
Tự Vũ đứng không xa, bên cạnh là Tự Tuyết thiện chiến, Cơ Thạc cao lớn vạm vỡ, cứ thế lạnh lùng nhìn tù trưởng bộ lạc Xích Tinh.
Trong mắt tù trưởng Xích Tinh lóe lên vài tia hoảng loạn, cô ta một cước đá người phụ nữ kia ra.
Người phụ nữ đó đập đầu vào đá, rất nhanh đã tắt thở.
“Xem ra tôi đến không đúng lúc, tù trưởng Tự Vũ đang xử lý tội nhân của bộ lạc?” Tù trưởng Xích Tinh nhíu mày hỏi.
“ Đúng vậy, mấy kẻ ăn cây táo rào cây sung.” Tự Vũ thản nhiên đáp.
Tù trưởng Xích Tinh nghe vậy im lặng một lúc.
Tự Tuyết tiếp tục lên tiếng, “Mấy người này là những kẻ canh gác đêm qua, họ cố ý dập tắt ngọn lửa thiêng của bộ lạc, tung tin đồn xuyên tạc thần linh, bị phán tử hình!”
Giọng cô ta vang cao, như đang giải thích với tù trưởng Xích Tinh, lại càng giống như đang thị uy những người khác.
“Họ đều quên mất, họ đã sớm bị gia tộc cũ của mình bỏ rơi rồi! Còn chúng ta, là những người không kể hiềm khích trước kia mà tiếp nhận họ! Bây giờ rơi vào kết cục như vậy, là ngu ngốc, là hèn hạ, là tự làm tự chịu!”
“…”
Không khí chìm vào sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Sau vài khoảnh khắc, vẫn là tù trưởng Xích Tinh lên tiếng trước, “Hôm nay tôi cũng nghe được vài lời đồn, hóa ra là do lũ phế vật vô ơn bội nghĩa này truyền ra. Tôi đã nói rồi, có những thứ rác rưởi đừng nên nhặt về, cô cứ không nghe lời khuyên.”
Tự Vũ hiếm khi phụ họa, “Vẫn là tù trưởng Xích Tinh có kinh nghiệm, sau này tôi sẽ học hỏi cô nhiều hơn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa!”
Tù trưởng Xích Tinh thấy thái độ cô ta tốt như vậy, lại truyền thụ cho cô ta một số điều.
Chẳng hạn như trong một bộ lạc thị tộc, không chỉ nam giới, mà ngay cả phụ nữ khác dòng họ cũng không xứng đáng có địa vị.
37_Họ đều phải *trở thành* nô lệ thấp kém nhất của bộ lạc.
Phải làm những công việc nặng nhọc nhất.
Có thể bị đánh mắng tùy ý.
Nếu thiếu lương thực, phải lập tức đuổi những người này đi …
Bộ lạc Thu Vũ vốn đang xét xử những kẻ khả nghi, tất cả họ đều đứng đó, chứng kiến những người bị kết tội bị hành quyết.
Cú sốc này còn chưa qua đi, lại nghe những lời lẽ đó.
Mỗi khi tù trưởng bộ lạc Xích Tinh nói một câu, sắc mặt của họ lại khó coi thêm một phần, ánh mắt nhìn Tự Vũ đầy vẻ cầu xin.
Đến lúc này họ mới nhận ra, ở bộ lạc Thu Vũ, đãi ngộ còn tốt hơn so với khi họ ở gia tộc cũ.
Trước đó họ còn nảy sinh những ý nghĩ kia, quả thực là phát điên rồi!
Tất nhiên, vẫn còn một số người chưa từng nảy sinh những ý nghĩ đó, nghe thấy những điều này cũng run rẩy, càng thêm kiên định quyết tâm trung thành với bộ lạc Thu Vũ!
Tự Vũ nghe cô ta nói gần đủ rồi, mới trả lời, “Đa tạ, những điều này tôi đều sẽ cân nhắc.”
Người của bộ lạc Xích Tinh đã đến rồi, nếu ra về mà không được gì, cuối cùng cũng không cam tâm.
“Nếu thần linh vẫn còn chiếu cố các người, hẳn là còn ban tặng những thứ khác chứ? Có thứ gì để chúng tôi cùng chia sẻ ân huệ không?” Nghe nói đêm qua họ đã ăn mừng, chắc hẳn có không ít đồ tốt.
Tự Vũ cười một cách khó hiểu, “Đương nhiên! Cô không nói tôi cũng sẽ gửi cho các người. Hôm nay công việc quá nhiều, để ngày mai nhé.”
Tù trưởng Xích Tinh không hài lòng lắm, nhưng tạm thời nhẫn nhịn, “Được! Ngày mai tôi đợi cô!”
Đợi bộ lạc Xích Tinh đi xa, Tự Tuyết thực sự không nhịn được nữa.
Cô ta kéo Tự Vũ sang một bên, nhỏ giọng hỏi.
“Tù trưởng, cô ta đã mấy lần như vậy rồi? Cứ luôn đòi đồ của chúng ta!” Lần trước thần nữ ban tặng quần áo, cho họ một bộ thì thôi, sau lại tìm đến đòi những thứ khác.