Làm Giàu Thôi! Tôi Có Nhà Máy Thông Cổ Kim

Chương 313

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Còn đang tự kiểm điểm bản thân, còn nói sẽ sửa đổi, sau này coi cô như người thân, muốn dùng cách mà cô muốn để đối tốt với cô...

"Vậy cô vui không?" Chu Dật Xuyên hỏi.

"Không rõ nữa, cứ là lạ." Cảm thấy rất ấm áp, nhưng lại có gánh nặng.

"Vậy thì đừng nghĩ nhiều quá, cứ thuận theo tự nhiên." Chu Dật Xuyên thản nhiên nói.

Trần Kim Việt thì thầm, " Nhưng người khác đối tốt với tôi như vậy, lúc nào cũng có cảm giác mình đang lợi dụng người khác."

Chu Dật Xuyên liếc nhìn cô, "Cô chủ động lợi dụng bà ấy sao?"

"Cái đó thì không."

"Cô không chủ động lợi dụng người khác, nhưng người khác lại đối tốt với cô, vậy thì chứng tỏ cô xứng đáng."

"..."

Trần Kim Việt quay đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cương nghị lạnh lùng đó, trong lòng có một sự rung động sâu sắc, âm thầm lan tỏa.

Đột nhiên nhận ra, khi anh ta nói chuyện đàng hoàng thì cũng có sức hút đặc biệt đấy...

Đêm đông lạnh giá.

Khoảnh khắc Trần Kim Việt xuống xe, cô cảm thấy toàn thân m.á.u đông cứng lại.

Cô siết chặt áo, nhanh chóng nói với người trong xe, "Cảm ơn nhé, về lái xe cẩn thận, ngủ sớm đi!"

Dứt lời, cô đóng sập cửa xe, rồi chạy vội vào biệt thự.

Chu Dật Xuyên đang với tay ra ghế sau lấy đồ.

Chỉ nghe thấy một tiếng "ầm", ngẩng đầu lên thì bóng người đã biến mất.

Anh nhìn ra cửa, rồi lại nhìn món đồ trên tay, đối phương quên lấy đi là món quà Lương Sơ Nghi tặng cho cô.

Anh cúi mắt nhìn túi quà một lúc lâu, sau đó mới hậu tri hậu giác nhận ra, anh rời đi một chuyến, sao lại không nhớ mang quà gì cho cô ấy.

Khương Kỳ An ban đầu dự định là trời tối sẽ đến thời không giao dịch sở của cô Trần.

Anh để tất cả đồ đạc đã chuẩn bị sẵn vào thư phòng.

Xua hết các tùy tùng khác xung quanh, vừa định đi vào, thì nghe thấy có người báo lại, phu nhân của tướng quân đến bái kiến.

Anh do dự một lát.

Vẫn chọn gặp mặt trước.

Tiêu lão phu nhân chỉ mang theo vài người tùy tùng, khiêng một cái rương lớn, hành sự rất kín đáo.

"Số dược liệu mà điện hạ gửi đến mấy hôm trước quá quý giá, hôm nay thiếp đặc biệt đến để cảm tạ." Tiêu lão phu nhân hành lễ xong, mỉm cười dịu dàng nói.

Khương Kỳ An ôn hòa nói, "Người khách khí rồi, đó là tấm lòng của cô Trần, ta chỉ là người chuyển giao thôi."

Tiêu lão phu nhân mỉm cười, "Thiếp cũng muốn thỉnh điện hạ, giúp thiếp chuyển giao một món quà nữa."

Khương Kỳ An đang thắc mắc, thì thấy Tiêu lão phu nhân ra hiệu cho tùy tùng mở chiếc rương phía sau.

Nhìn thấy bộ trang phục lộng lẫy bên trong, Khương Kỳ An khựng lại.

"Đây..."

"Phu quân thiếp đã coi cô ấy như vãn bối, vậy thì những thứ này, nên do thiếp, một trưởng bối chuẩn bị. Cũng không biết cô ấy có thích không, có vừa người không, nếu không vừa thì mang về thiếp sẽ sửa lại."

Tiêu lão phu nhân không rõ thân phận của cô gái này.

Nhưng thật ra bà đã sớm nghe nói về cô.

Biên quan tuyết phủ trắng xóa, cỏ cây không mọc được, Tiêu gia quân nhờ được một cô gái bí ẩn giúp đỡ mới vượt qua được.

Tiêu lão tướng quân đã nhắc đến trong thư, ông đã chuyển tặng đồ vật của cô ấy cho vị vãn bối kia.

Đã là vãn bối, lại có duyên nợ sâu sắc với Tiêu gia quân, bà vốn nên dụng tâm.

Tuy nhiên Tiêu lão tướng quân hy sinh, khiến bà chịu đả kích lớn, tấm lòng này cũng tạm thời gác lại, đúng lúc đó bà nhận được dược liệu mà cô gái kia tặng.

Bà nghĩ, đây chính là duyên phận rồi.

Nét sầu muộn trong mắt bà chưa tan, "Trong loạn thế này, thiếp không dám trông mong vào chuyện trăm năm của Vũ nhi nữa, chỉ mong trong những năm tháng còn lại, có thể nghe được tin vui của cô gái ấy."

Nói xong, bà lại khẽ ho khan hai tiếng.

Người hầu bên cạnh vội vàng đỡ lấy.

"Người ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể." Khương Kỳ An cũng vội đỡ bà bên kia, "Đừng nói những lời xui xẻo đó, ta đã truyền tin cho Thừa Vũ, lệnh cho nó cuối tháng này về kinh thăm người, sau đó đón người cùng đi biên quan…"

Tiêu lão phu nhân đột ngột ngẩng đầu, không thể tin được nhìn anh, "Điện hạ nói gì cơ?"

--- Chương 197 ---

Khương Kỳ An ôn hòa giải thích, "Biên quan thay đổi rất nhiều, không còn nghèo nàn như trước nữa. Người và Tiêu lão tướng quân sinh ly tử biệt đã là một nỗi đau, ta đoán người chắc chắn muốn mẹ con đoàn tụ."

Tiêu lão phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y áo anh, giọng run rẩy, "Thiếp muốn, thiếp tất nhiên là muốn, nhưng điện hạ, điều này tuyệt đối không được!"

Tình hình biên quan bà rất rõ, tường thành vô cùng kiên cố, Tiêu gia quân dũng mãnh thiện chiến.

Tiêu Thừa Vũ ở xa biên quan, nắm trong tay mười vạn đại quân.

Uy h.i.ế.p quá lớn.

Giữ bà lại kinh thành.

Và an toàn ở lại kinh thành.

Đây là cách duy nhất để kiềm chế hắn …

Nhưng bây giờ, Khương Kỳ An lại nói muốn đưa bà đến biên quan đoàn tụ với con trai?

"Tiêu phu nhân, ta và Thừa Vũ cùng nhau trải qua sinh tử, ta tin tưởng hắn. Hơn nữa, Tiêu gia không còn ai nữa rồi, người là mối bận tâm duy nhất của Thừa Vũ, cho nên ta đã ích kỷ thay hắn đưa ra quyết định này."

Tiêu lão phu nhân lắc đầu, vẫn không muốn chấp nhận, "Bệ hạ sẽ không đồng ý đâu, Người nhất định sẽ nổi lôi đình!"

Nụ cười của Khương Kỳ An nhạt đi đôi chút, "Phụ hoàng tuổi đã cao, có những việc cân nhắc không được chu toàn, ta nên thay Người gánh vác."

Làm Giàu Thôi! Tôi Có Nhà Máy Thông Cổ Kim

Chương 313