Rồi đối phương đã chuyển đề tài: “Bên cô gió lớn thế, còn ở ngoài sao?”
Trần Kim Việt: “ Đúng vậy, trên tầng thượng, gió lớn quá, tôi hơi sợ.”
Chu Dật Xuyên: “…”
…
Trần Kim Việt có chút hối hận vì đã đồng ý quá nhanh, nhưng đã hứa rồi thì phải giữ lời. Sáng hôm sau cô thức dậy liền gọi điện cho anh.
Chỉ là điện thoại vừa kết nối, tiếng còi xe dưới lầu đã vang lên.
Trùng khớp với tiếng trong ống nghe.
Cô mặc đồ ngủ, đi dép lê ra ban công, tóc tai bù xù thò đầu ra nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy một chiếc Mercedes-Benz đen dừng trong sân.
Người đàn ông mặc đồ thường ngày, dáng người cao ráo, chân dài, nghiêng người dựa vào xe, đeo kính râm trên sống mũi, từng sợi tóc đều toát lên vẻ tinh tế.
Trần Kim Việt bất giác cúi đầu nhìn mình, có chút ngượng ngùng rụt đầu lại, quay người đi vào phòng ngủ.
Bệnh sợ người sành điệu lại tái phát rồi …
“Sao anh đến sớm vậy?” Cô lầm bầm hỏi đầu dây bên kia.
Chu Dật Xuyên ngẩng đầu nhìn lên lầu một cái, rồi cong môi cười, bước vào trong nhà: “Đến ăn chực cơm, nghĩ rằng giờ này cô cũng sắp thức dậy rồi.”
Trần Kim Việt “Ồ” một tiếng: “Anh ngồi đợi chút, tôi xuống ngay.”
Cúp điện thoại, cô rửa mặt xong thay một bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, thong thả đi xuống lầu.
Đường a di đang nhiệt tình dọn bữa sáng lên bàn, lại hỏi anh thích ăn gì, sẽ chuẩn bị ngay.
Tối qua Trần Kim Việt cũng không nói với bà là hôm nay có khách.
“Không cần phiền phức đâu, pha cho tôi một ly cà phê là được.” Chu Dật Xuyên nói giọng ôn hòa, thái độ hiếm khi thân thiện.
“Dạ, anh đợi một chút.”
Đường a di nói xong liền nhanh chóng đi làm.
Trần Kim Việt đi đến ngồi đối diện anh, ánh mắt có chút kinh ngạc, bưng một ly sữa nóng lên: “Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Ăn mặc bảnh bao thế này.”
Chu Dật Xuyên điềm tĩnh tự nhiên: “Ngày hẹn hò đầu tiên của chúng ta.”
Trần Kim Việt vừa uống một ngụm sữa, suýt chút nữa đã phun ra.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt có chút kinh hãi.
“Anh có thể chú ý lời nói một chút không?” Kiểu nói nước đôi như vậy rất dễ gây hiểu lầm.
Người đàn ông chau nhẹ hàng lông mày thanh tú, không hài lòng lắm với phản ứng của cô: “Có vấn đề gì sao? Không phải đã nói là hôm nay cô hẹn tôi sao?”
Trần Kim Việt: “…”
Tim đập bất giác loạn nhịp mấy hồi.
Mãi sau mới nhận ra, tối qua anh nói gọi điện hẹn anh, chính là hẹn hò sao?
Cô cúi đầu giả vờ bình tĩnh bắt đầu ăn sáng.
Sau bữa sáng, Trần Kim Việt bảo anh đợi một chút, rồi lại lên lầu.
Cô đứng trong phòng thay đồ một lúc.
Chọn một chiếc sườn xám màu xanh và một chiếc váy hai dây màu đỏ, lần lượt mặc thử, chụp ảnh gửi cho Dư Giai Ninh.
Trần Kim Việt: 【Cái nào đẹp hơn?】
Dư Giai Ninh: 【?】
Dư Giai Ninh: 【Hẹn hò à?】
Dư Giai Ninh: 【Sườn xám rất trang trọng, rất hợp với cậu. Váy hai dây đỏ thì đời thường hơn, phong cách retro, tớ thích cậu mặc cái này hơn!】
Đúng là sự tương phản hoàn toàn.
Bất kể đối tượng hẹn hò có thích hay không, dù sao thì cô ấy rất thích.
Trần Kim Việt nhìn vào bộ thứ hai, thực ra cô cũng nghiêng về bộ này hơn, rất hợp với phong cách của anh hôm nay.
Không phải chỉ là hẹn hò thôi sao?
Chơi tới bến.
Thay xong váy, cô trang điểm nhẹ, uốn tóc, hiếm khi không búi lên.
Chu Dật Xuyên ngồi trên ghế sofa yên lặng chờ đợi, lật vài trang sách học thuật khô khan bên cạnh, nhưng không đọc vào được.
Cũng không biết cô lên lầu làm gì, có hối hận không …
“Nghĩ xong chưa? Hôm nay muốn hẹn hò kiểu gì?”
Giọng nói quen thuộc trong trẻo từ trên lầu truyền xuống.
Chu Dật Xuyên nghe tiếng nhìn lên, một bóng dáng nổi bật chậm rãi bước xuống lầu, cô gái mặc chiếc váy đỏ rượu, rực rỡ và quyến rũ, mái tóc xoăn nhẹ được chăm chút cẩn thận buông xõa trên vai.
Nét mặt tinh xảo điểm thêm chút phấn son, so với vẻ thanh lạnh đạm bạc thường ngày, lại tăng thêm vài phần mê hoặc lòng người.
“Thiếu một sợi dây chuyền.”
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, nhìn xuống đôi xương quai xanh xinh đẹp của cô.
Trần Kim Việt ngẩn người, như sực nhớ ra: “ Tôi vừa để trên bàn, quên mất.”
Vừa nói xong cô đã định lên lầu, cổ tay cô siết chặt, một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô, bình tĩnh nhắc nhở: “Vừa hay, tôi có quà cho cô.”
Trần Kim Việt: “???”
Chu Dật Xuyên không buông cổ tay cô, dẫn cô đến trước chiếc xe trong sân.
Kéo cửa ghế sau, anh lấy ra một chiếc túi xách nhỏ tinh xảo.
Thật trùng hợp, đó là một chiếc vòng cổ ngọc trai phong cách cổ điển.
Rất hợp với chiếc váy cô đang mặc hôm nay.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng cầm lấy chiếc vòng cổ, tự nhiên đeo lên cho cô.
Anh đứng bên cạnh cô, hai tay đưa ra, hơi nghiêng người …
Hai người đứng sát nhau, Trần Kim Việt gần như bị anh ôm trọn vào lòng, cô có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh phả vào bên má, khiến cả khuôn mặt cô nóng bừng lên.
Cô khẽ run mí mắt, ánh mắt vô thức liếc vào trong xe, phía ghế sau còn đặt một bó hồng rực rỡ.
Hơi thở cô ngừng lại một nhịp.
Cô đột nhiên cảm thấy cái ‘phí bịt miệng’ này của anh, hình như không phải là ngẫu hứng nghĩ ra.
Chiếc vòng cổ có kiểu dáng phức tạp, Chu Dật Xuyên chưa bao giờ đeo cho ai, thử vài lần mà không cài được, anh nghiêng đầu lại gần hơn một chút.