Quan trọng nhất là căn nhà này đã được trang trí, phong cách rất hợp với thẩm mỹ của cô. Một phòng ngủ chính, một phòng sách, một phòng sưu tầm, một phòng chiếu phim, đúng là được thiết kế riêng cho người độc thân.
Có thể dọn vào ở ngay…
“Căn này!”
Cô hào sảng chốt, quyết định nhanh đến mức người môi giới cũng không thể tin nổi.
Người môi giới vừa mừng rỡ vừa không quên nhắc nhở: “Cô Trần, vì có sẵn nội thất, nên căn này đắt hơn ba mươi vạn so với căn cùng kiểu cùng tầng.”
Trần Kim Việt gật đầu, tỏ vẻ không vấn đề gì.
Về đến văn phòng, Trần Kim Việt ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Tổng giá trị căn nhà một trăm hai mươi vạn, đối với Trần Kim Việt mà nói không hề áp lực, cô thanh toán toàn bộ.
Tiếp theo là hàng loạt vấn đề liên quan đến việc sang tên, Trần Kim Việt trả phí dịch vụ, ủy thác cho người môi giới giúp đỡ giải quyết.
Anh chàng môi giới nhỏ bị ngẩn ngơ suốt quá trình, cảm thấy như mình bị vận may giáng trúng đến choáng váng. Trong sự nghiệp của mình, anh ta chưa từng gặp khách hàng nào sảng khoái như vậy, ngay lập tức hứa sẽ hoàn thành sớm nhất có thể, rồi vui vẻ tiễn cô ra cửa.
“Trần Kim Việt? Sao cô lại ở đây?” Một giọng nói chói tai khiến hai người đồng thời quay đầu lại.
Trần Kim Việt nhíu mày hơi phiền phức, là Vương Lan Phương, cô bạn thân lắm mồm của thím hai.
Cô lười biếng không muốn để ý, quay người bỏ đi.
Vương Lan Phương mấy bước tiến lên, túm lấy Trần Kim Việt, truy hỏi đến cùng: “Cô chạy gì? Có tiền rồi hả, đến mua nhà sao?”
Trần Kim Việt rút tay ra, vẻ mặt khó chịu gần như tràn ra ngoài: “ Tôi làm gì không cần phải báo cáo cho cô biết nhỉ? Nhà họ Trần cho cô lợi lộc gì mà phái cô giám sát tôi?”
Trên mặt Vương Lan Phương lóe lên vài phần không tự nhiên.
Lần trước cô ta nhận được tin nhắn thoại của Trần Kim Việt, khóc lóc nói rằng cô muốn kiện, cô ta quả thật đã quay lưng thông báo cho nhà họ Trần.
Nhưng ai biết con nha đầu c.h.ế.t tiệt này vận may lại tốt đến thế, nhà họ Trần vừa mới cắt đứt quan hệ với cô, cô đã bán hết hàng tồn kho của nhà máy rồi.
Bây giờ mấy bà chị già vẫn còn ghi hận cô ta lắm chuyện đây này.
“Cô nói gì lạ vậy, dì không phải cũng là vì muốn tốt cho cô sao? Tôi với thím hai cô là bạn tốt …”
“Vậy thì chúc hai người tình bạn vĩnh cửu.”
Trần Kim Việt diễn tả sự tức giận vì bị phản bội một cách trọn vẹn, rồi sải bước bỏ đi.
Vương Lan Phương còn muốn đuổi theo, thì thấy cô đã gọi một chiếc taxi và lên xe.
Cô ta lẩm bẩm chửi rủa, quay đầu hỏi người môi giới: “Cháu gái tôi vừa rồi đến làm gì? Mua nhà hay thuê nhà?”
Mấy ngày trước nghe nói, tiền lương bị nợ của nhà máy may đã được phát hết.
Tiền cho vay nặng lãi cũng đã trả rồi.
Con nha đầu c.h.ế.t tiệt đó bây giờ chắc chắn là phát tài rồi.
Người môi giới rất tinh mắt, thấy người phụ nữ này không giống người tốt, hơn nữa bảo vệ sự riêng tư của khách hàng là trách nhiệm của họ.
“Cô có thắc mắc thì hỏi cháu gái cô đi.” Anh ta lơ đãng nói qua loa.
Thế nhưng vừa nói xong, một đồng nghiệp ồn ào từ bên trong chạy ra: “Trời đất ơi! Anh em, nghe nói anh vừa chốt được một căn nhà phố cao cấp, trả toàn bộ tiền mặt đó!
Người môi giới, “??? ”
Vương Lan Phương, “!!! ”
…
Trần Kim Việt đi taxi thẳng đến cửa hàng 4s.
Chuẩn bị mua nhà và xe cùng lúc.
Mua xe thì rất đơn giản, cô luôn có một chiếc xe mơ ước, Wuling Hongguang Mini.
Màu xanh lá nhạt.
Nhà họ Trần trước đây có sáu người.
Vợ chồng Trần Kiến Quốc, ông bà già, Trần Kiệt và cô.
Nhưng khi đi ra ngoài thường chỉ lái một chiếc xe, năm người họ ngồi xe, Trần Kim Việt đi bộ, hoặc nếu quá xa thì sẽ để cô đi xe buýt.
Mỗi lần đi ra ngoài với họ, cô nhất định sẽ bị mắng té tát, bởi vì họ đến trước, chê cô lề mề.
Cô cũng từng đề nghị không cần đưa cô đi, cô không hề muốn đi cùng họ.
Nhưng thoát khỏi sự kiểm soát của họ sẽ bị mắng còn thảm hơn, bà nội nói cô lên đại học thì “cứng cáp” rồi, ông nội nói nếu còn cãi lại người lớn như vậy, sẽ đến trường nói với giáo viên của cô.
Trần Kim Việt vì muốn tốt nghiệp yên ổn, chỉ có thể ngậm miệng chịu đựng.
Sau khi làm thêm kiếm tiền, cô cũng âm thầm tiết kiệm, chỉ muốn mua một chiếc xe nhỏ.
Xe quá đắt thì không dám mơ, mini vừa đủ.
Bây giờ có tiền rồi, mua thẳng bằng tiền mặt!
--- Chương 34 ---
Bạn nhận được tin tức triều đình sẽ gửi lương thảo rồi sao?
Nhà máy chế biến thực phẩm của Trần Kim Việt bắt đầu hoạt động, cô lại hỏi chú Hà lấy thêm một lô bánh quy nén, gom đủ ba vạn hộp.
Chăn bông cũng lần lượt về đến, có hơn năm vạn chiếc, toàn bộ là chăn bông dày mười cân.
Tổng cộng tốn một trăm năm mươi vạn.
Chăn bông là lần đầu tiên hợp tác với nhà cung cấp, Trần Kim Việt đến sớm, thanh toán tiền cho đối phương ngay tại chỗ.
Chiếc mini màu xanh lá nhạt dừng trước cửa kho.
Chú Trịnh nhìn Trần Kim Việt bước xuống xe, sắc mặt ngạc nhiên vài giây, nhưng không hỏi nhiều, chỉ tiến lên kiểm tra số lượng với cô.