Thôi thì đợi có kết quả rồi nói với ông ấy vậy.
--- Chương 348 ---
Trang viên khai trương
Trần Kim Việt tiễn Tùng Thiên Vũ đi, liền gửi hai phần tài liệu đó, một phần cho Thư ký Bành, một phần cho Viện sĩ Lưu.
Khác thường là lần này phản hồi từ cả hai bên đều rất kịp thời.
Thư ký Bành: [Đã nhận được! Cảm ơn Trần tiểu thư!]
Viện sĩ Lưu: [Chào cô, tôi là trợ lý của Viện sĩ Lưu, trong thời gian này tôi sẽ thay Viện sĩ Lưu liên hệ với cô. Lát nữa tôi sẽ thông báo cho ông ấy sớm nhất có thể, tiến độ cũng sẽ được phản hồi cho cô ngay lập tức.]
Trần Kim Việt: ???
Viện sĩ Lưu "lạnh lùng" cuối cùng cũng thuê dịch vụ chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp rồi sao?
Thông tin cuối cùng cũng được truyền đạt kịp thời rồi sao?
Tốt quá!
Cô trả lời: [Vâng, làm phiền anh /chị.]
Viện sĩ Lưu: [Không có gì.]
Trên đường trở về, Trần Kim Việt nhớ đến lời hứa vừa rồi, đột nhiên hỏi Tưởng Tử Hành.
“ Tôi thấy nhà ông Hà trồng khá nhiều củ cải, ông ấy ăn hết không? Không hết thì xử lý thế nào?”
“Bán.”
Tưởng Tử Hành nói ngắn gọn: “Nông sản là một trong những nguồn thu nhập của hai ông bà, năm nay biết bên này sẽ phát triển nên họ trồng nhiều hơn mấy lần trước.”
Trần Kim Việt gật đầu: “Anh hỏi ông ấy bán thế nào, tôi mua hết.”
Tưởng Tử Hành dừng lại một lát.
Trong thời gian Trần Kim Việt ở đây, cô đã sống khá tốt với những cư dân gốc trong làng.
Cư dân gốc nhiệt tình, thân thiện, cô cũng rộng rãi hào phóng.
Nhưng bây giờ giao thông đã thuận tiện hơn, kênh bán hàng cũng rộng hơn, cô thực ra không cần phải chu đáo giúp đỡ những người xung quanh này nữa.
“Kênh tiêu thụ các sản phẩm trong làng, dù là đồ đan tre hay nông sản, đều đã rộng hơn trước rất nhiều, không có tình trạng tồn đọng quá nhiều. Cô không cần phải hào phóng mọi việc như vậy, vô điều kiện giúp đỡ trợ cấp.”
Trần Kim Việt nghiêng đầu nhìn anh qua gương chiếu hậu: “Ôi, hiếm thấy thật! Lại còn biết nghĩ cho ông chủ nữa sao?”
Trước đây, cô mà muốn mua sắm gì trong làng, chỉ cần mở lời, tên này chạy nhanh như bay.
Không tiếc công sức giúp dân làng giành quyền lợi.
Đương nhiên, đồng thời cũng “tẩy não” họ, tuyên truyền những hành động từ thiện của cô.
Khiến người dân trong làng mang ơn, cũng giúp dự án trang viên tiến triển thuận lợi hơn…
“ Tôi nhận lương của cô, đương nhiên phải suy nghĩ cho cô.” Tưởng Tử Hành có chút ngại ngùng, nhưng vẫn giải thích: “Trước đây giúp họ tranh đấu, là vì hoàn cảnh mọi người thực sự khó khăn, nhưng bây giờ thì khác rồi.”
Không còn quá chật vật, thì không thể cứ mãi nghĩ đến việc dựa dẫm vào người khác.
Sẽ hình thành thói ỷ lại.
“ Tôi hiểu ý anh, chỉ là lần này không có ý trợ cấp, là tôi thực sự cần, ra chợ mua còn không bằng mua của người quen.” Trần Kim Việt giải thích.
Tưởng Tử Hành nghe vậy mới đồng ý: “Vậy được, để tôi đi hỏi.”
Dừng lại một chút anh lại hỏi: “Chỉ cần củ cải thôi sao?”
Nói đến thì cũng đã lâu rồi họ không mua sắm gì.
Nếu mua sắm thì chắc cũng không chỉ mua một loại rau này đâu.
“Chỉ cần củ cải, những thứ khác tạm thời không cần.” Trần Kim Việt trả lời.
Tưởng Tử Hành gật đầu: “Được.”
…
Ngày hôm sau là Tết Dương lịch, cũng là ngày khai trương trang viên.
Từ sáng sớm đã rất náo nhiệt.
Cổng trang viên được trang trí lộng lẫy, những lẵng hoa do các bên hữu nghị tài trợ xếp thành hai hàng dài trước cổng.
Bãi đậu xe chật kín các loại xe hơi nối tiếp nhau, con đường đặc biệt mở rộng bên ngoài cổng xe cộ tấp nập không ngừng, quy mô còn hoành tráng hơn nhiều so với dự kiến.
Một nam một nữ mặc trang phục tân Trung Hoa, nở nụ cười trang trọng, có trật tự đón khách ở cổng.
Cử chỉ đoan trang, hành động tự nhiên, có hỏi là có trả lời.
Nhưng những người từng qua lại với Trần Kim Việt và Chu Dật Xuyên lại không một ai quen biết hai người này.
Một số bạn bè trong giới kinh doanh dò hỏi Chu Ngôn Hạc: “Hai vị này, là trợ thủ do tổng giám đốc Chu mang đến phải không? Đến giúp Tiểu tổng giám đốc Chu à?”
Chu Ngôn Hạc tham quan đơn giản một vòng, sau đó chậm rãi ngồi ở tiền sảnh: “Bây giờ bọn chúng tự có chủ kiến lắm rồi, cần gì tôi giúp đỡ chứ.”
Lời này có chút chua chát, trong lúc nói chuyện, ánh mắt ông ta cũng vô thanh vô tức đánh giá hai người ở cổng.
Nghe nói thằng nhóc đó hôm nay muốn khoe hệ thống AI thông minh mới của mình.
Bây giờ cả trang viên đều là thiết kế vườn kiểu Trung Quốc, sao lại không ăn nhập gì với AI đầy tính công nghệ chứ.
Nó muốn trình diễn thế nào đây?
Hai nam nữ lạ mặt ngoài cổng kia, đúng là khách sáo lịch sự y như AI.
Nhưng mà…
Đó rõ ràng là người thật mà!
Không thể nào dính dáng đến AI được chứ?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, rất nhanh đã bị ông ta phủ nhận.
Qua lại với hai đứa nhóc đó lâu rồi, chuyện quái dị đến mấy cũng thành bình thường.
AI sống thì đáng là gì?
Hơn nữa, nếu không kinh thiên động địa như vậy, thì thằng nhóc đó cũng đâu cần làm vẻ thần bí đến thế chứ!
Càng nghĩ càng thấy có lý, ánh mắt ông ta nhìn hai người ở cổng càng thêm nóng bỏng.